Bạch Thế Niên và Ôn Uyển dính chặt
lấy nhau. Ôn Uyển đã làm hòa với hắn rồi, mọi chuyện đều nói rõ ràng, vợ chồng hòa hợp. Bây giờ quan trọng là phải để vợ hắn mang thai, nên dục
vọng của Bạch Thế Niên lại trỗi dậy:”Vợ, tối nào ta cũng nhớ nàng. Những ngày qua ta vẫn luôn ôm nàng ngủ, lúc đấy đột nhiên lại không có nàng,
trong ngực ta thật vắng vẻ . Nghĩ đến vẫn còn sợ. Vợ, nàng thật sự không nhớ đến ta một chút nào sao?”
Ôn Uyển không nói gì, hai tay ôm
ngang hông hắn, đem đầu chôn ở trong lồng ngực của hắn. Hành động này so sánh với ngôn ngữ còn có sức biểu đạt lớn hơn. Nàng đã hình thành thói
quen coi hắn như là chăn ấm, không có hắn ở đây đương nhiên là cảm thấy