Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 33: Lòng ta như sắt đá, tuyệt không hối hận!

TSCPTĐK - Chương 33

Chương 33: Lòng ta như sắt đá, tuyệt không hối hận!

Kỳ gia.

"Tự ngươi đi vào đi." Kỳ Thiếu Phúc đưa Kỳ Thiếu Vinh tới cửa nói.

Kỳ Thiếu Vinh hai tay chống lưng, liếc mắt nhìn Kỳ Thiếu Phúc một cái, "Tam ca, ngươi không vào cùng ta sao?"

"Phụ thân còn đang tức giận ngươi vẫn nên tự cầu phúc đi." Kỳ Thiếu Phúc lộ ra một biểu tình hữu tâm vô lực với Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Kỳ Thiếu Vinh khẽ nhướng mày nhìn bóng dáng Kỳ Thiếu Phúc rời đi, thầm nghĩ: Một tên bất lực.

Kỳ Thiếu Vinh đi vào phòng, nhìn nam tử trung niên uy nghiêm ngồi trên ghế, nhàn nhạt gọi một tiếng "Phụ thân."

Kỳ Diệu nhíu mi, tràn đầy bắt bẻ đánh giá Kỳ Thiếu Vinh từ trên xuống dưới một vòng,

"Hôn sự của ngươi cùng Trang Hạo thất bại?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy."

"Ngươi cũng đừng oán giận Trang Hạo, chính ngươi không biết cố gắng, cũng không thể trách người ta chướng mắt ngươi." Kỳ Diệu thấm thía dặn dò Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Cái này là đương nhiên, ta chỉ là một ma võ phế nhân, làm sao có thể xứng với Trang Hạo ma võ song tu!"

"Tiểu tử Trang Hạo này đúng là rất lợi hại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai hắn chắc chắn có thể thành thánh." Biểu tình Kỳ Diệu lộ ra tràn đầy thưởng thức.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Diệu, nhịn không được thầm nghĩ: Trang Hạo ưu tú như vậy, Kỳ Diệu sợ là chỉ hận Trang Hạo không thể trở thành nhi tử của mình, đáng tiếc, lão gia hỏa này không sinh ra được.

"Có một việc ta muốn nói cho ngươi." Kỳ Diệu nói.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Có chuyện gì?"

"Nếu ngươi cùng Trang Hạo đã không có duyên, vậy ta giới thiệu muội muội ngươi cho Trang Hạo, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hy vọng ngươi sẽ không làm loạn." Kỳ Diệu cảnh cáo nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Nếu Trang Hạo nếu có thể cưới ngũ muội, ta đương nhiên là tán thành hôn sự này."

"Ngươi có thể hiểu là được."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Diệu: "Phụ thân đại nhân, nếu không còn chuyện gì khác, vậy ta đi trước."

"Giấy chứng nhận nhập học Thiên Lan học viện đã chuyển cho ngươi, đừng quên chuyện này, tuy rằng ngươi chỉ là ma võ phế nhân, ít nhiều cũng nên học những thứ khác một chút, sau này dễ gả cho người ta."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta đã biết."

Kỳ Diệu chần chờ một chút rồi nói: "Ngươi có quen Tà Y?"

"Có chút duyên phận."

"Hình như ấn tượng của Trang Hạo về Tà Y không tồi, nếu Tà Y có thể nói mấy câu cho muội muội ngươi, Trang Hạo hẳn là sẽ nghe."

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Ta đã biết, bất quá, ta cũng không phải rất thân thiết với Tà Y, hắn chưa chắc đã nghe lời ta nói."

"Ngươi tận lực là được."

Kỳ Thiếu Vinh ra ngoài, không khỏi cười lạnh một tiếng, Kỳ Diệu đúng là một nhân tài, tìm hắn giật dây Trang Hạo thay Kỳ Thiếu Như.

Kỳ Thiếu Vinh đi ra khỏi đại sảnh, Kỳ Thiếu Như nghênh ngang bước tới, "Tứ ca, nghe nói người vừa trở lại đã chạy đến kỹ viện, bản thân ngươi đã đủ mất mặt rồi, còn không biết giữ mình trong sạch một chút, ngươi muốn Kỳ gia chúng ta trở thành trò cười giống ngươi sao?"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Thiếu Như: "Tứ ca ngươi vốn dĩ đã là một trò cười, mất mặt thêm một chút thì mất mặt thêm một chút, cũng không hơn kém bao nhiêu. Thật ra, ngũ muội, phụ thân muốn đưa ngươi đi đính hôn với tên thiên tài Trang gia kia, ngươi vẫn nên tu thân dưỡng tính cho tốt đi, có rất nhiều người muốn gả cho Trang Hạo, nếu để người khác biết ngươi là một nữ nhân đanh đá, ngươi chắc chắn sẽ không còn đất diễn."

"Ngươi......" Kỳ Thiếu Như tức giận nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Vinh, cố gắng áp chế lửa giận xuống: "Tứ ca, ngươi cũng không nên trách Trang Hạo không cần ngươi, ngươi kém Trang Hạo quá xa."

Kỳ Thiếu Vinh tiến đến gần Kỳ Thiếu Như: "Có ai nói không phải đâu, bất quá, ngũ muội ngươi cũng không có bao nhiêu gần gũi với Trang Hạo, nha đầu Dịch gia kia so với ngươi còn biết tiến tới hơn nhiều."

"Bởi vì Dịch Sơ Tuyết tới từ hôn ngươi nên ngươi khuyến khích ta đi đối phó nàng?" Kỳ Thiếu Như tràn đầy châm chọc mỉa mai nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

"Ta cần gì phải khuyến khích ngươi chứ, nếu ngươi thật sự gả cho Trang Hạo, Dịch Sơ Tuyết có thể không làm ầm ĩ sao?" Kỳ Thiếu Vinh không chút để ý phất tay áo.

Kỳ Thiếu Như nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Vinh: "Không phải chuyện của ngươi!"

"Đúng, không chuyện của ta, ta muốn đi ngủ, ngũ muội, ngươi muốn làm gì thì đi làm đi." Kỳ Thiếu Vinh nói.

Kỳ Thiếu Như nhìn bóng dáng Kỳ Thiếu Vinh rời đi, nhăn chặt chân mày, nói thầm: "Tính tình gì không biết!"

"Thiếu Như, ngươi đang làm gì vậy?"

"Nhị ca, ngươi đã trở lại!" Kỳ Thiếu Như ngoan ngoãn quay sang, một chút kiêu ngạo ương ngạnh khi ở trước mặt Kỳ Thiếu Vinh không còn bóng dáng.

Kỳ Thiếu Khang nhìn Kỳ Thiếu Như: "Ngươi vừa nói chuyện cùng Tứ đệ?"

"Đúng vậy! Tiểu tử này bản lĩnh kém thì thôi, tính tình thật ra lại không nhỏ chút nào, không biết phụ thân tìm hắn về làm gì, năm đó, kiểm tra đo lường tư chất của hắn kết thúc, hắn đã làm Kỳ gia chúng ta mất mặt mũi nhiều như vậy!"

Kỳ Thiếu Khang nhìn Kỳ Thiếu Như: "Tứ đệ không đơn giản như ngươi tưởng tượng, hắn có giao tình với cả Tà Y cùng Bích Lưu Vân, ngươi vẫn không nên làm quá căng với hắn thì tốt hơn."

"Một tên lang băm cùng một tên mở ca vũ phường thì tính là thứ gì?"

"Không thể nói như vậy được."

Kỳ Thiếu Như nhíu mày: "Nhị ca, ta không nói với ngươi, ta đi tìm Trang Hạo."

Kỳ Thiếu Khang khẽ lắc đầu nhìn theo bóng dáng Kỳ Thiếu Như rời đi: "Cuối cùng vẫn nữ sinh hướng ngoại là, bỏ đi!"

Kỳ Thiếu Như hưng phấn rời đi, Kỳ Thiếu Huyên từ trong bóng ma đi ra, lẳng lặng nâng đôi mắt pha lê đen bóng lên, "Nhị ca, phụ thân cố ý tác hợp ngũ tỷ cùng Trang Hạo sao?"

Kỳ Thiếu Khang gật đầu: "Đúng vậy!"

"Ta thấy ánh mắt Trang Hạo rất cao, ngũ tỷ muốn đánh động Trang Hạo cũng không dễ dàng gì."

Kỳ Thiếu Khang liếc mắt nhìn Kỳ Thiếu Huyên một cái: "Nữ nhân xứng với Trang Hạo ở Hoàng Đô còn chưa có sinh ra đâu, bất quá, nếu Trang Hạo không muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại thì cũng phải cưới một người."

Kỳ Thiếu Huyên gật đầu: "Nói cũng đúng, không chừng ngũ tỷ lại thật sự nhặt được tiện nghi này."

Biệt viện Tà Y.

"Thiếu gia, ngươi đã trở lại." Kỳ Hằng tiến lên thay Kỳ Thiếu Vinh đổi áo khoác.

Kỳ Thiếu Vinh đổi một thân quần áo Tà Y, mang mặt nạ ngồi lại trong biệt viện.

"Trên dưới Kỳ gia chướng khí mù mịt, ta đã thương lượng với lão nhân chết tiệt kia sẽ dọn ra ngoài sống." Mấy tiểu bối Kỳ gia đều có biệt viện khác bên ngoài, Kỳ Diệu nghe được hắn yêu cầu chỉ nói hắn tùy ý, một câu cũng không đề cập đến chuyện trợ cấp tiền phòng bên ngoài.

Kỳ Hằng híp mắt: "Phụ thân ngươi đồng ý?"

"Đồng ý, lão nhân chết tiệt kia biết ta có thể không lượn qua lượn lại trước mặt hắn, trong lòng phỏng chừng còn đang cao hứng muốn chết." Kỳ Thiếu Vinh phe phẩy cây quạt nhỏ, có chút bực bội nói.

"Tình huống so với ta tưởng tượng còn tốt hơn nhiều, ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ bị phụ thân ngươi dạy dỗ một trận"

Kỳ Thiếu Vinh cười lạnh: "Cái đó cũng không đến mức, lão nhân chết tiệt còn trông cậy vào ta dẫn mối cho Kỳ Thiếu Như cùng Trang Hạo."

"Phụ thân ngươi cũng thật có sáng ý!" Trang Hạo nguyên bản là đối tượng đính ước với

Kỳ Thiếu Vinh, kết quả lại tìm Kỳ Thiếu Vinh tác hợp cho Kỳ Thiếu Như cùng Trang Hạo, dã tâm của Kỳ Diệu cũng thật đúng là lớn.

Kỳ Thiếu Vinh híp mắt: "Còn không phải sao, nhìn bộ dáng kia giống như là Trang Hạo mới đúng là nhi tử của hắn vậy, đáng tiếc a! Trang Hạo tốt như vậy lại không phải do hắn sinh ra."

Kỳ Hằng cười cười an ủi: "Thiếu gia, ngài không hề kém hơn Trang Hạo một một nào, là lão gia hỏa kia không biết nhìn hàng."

Một trận tiếng chuông gió vang lên, Kỳ Thiếu Vinh híp mắt: "Có người tới."

Trang Khiêm hấp tấp đi đến, Kỳ Thiếu Vinh nhìn người tới, trên mặt hiện lên vài phần bất đắc dĩ, "Trang nhị thiếu, sao ngươi lại tới đây?"

"Tà Y, Kỳ Thiếu Vinh tới Hoàng Đô." Trang Khiêm nói.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta biết, ta đã đến gặp hắn, Thiếu Vinh lớn lên càng ngày càng soái, ngươi nói xem có phải hay không, Trang nhị thiếu?"

"Hắn làm sao soái được như ta ca ca chứ!"

"Ca ca ngươi có chỗ nào soái, một tên tiểu bạch kiểm!"

Trang Khiêm: "......"

Trang Khiêm gãi gãi đầu: "Ca ta cũng không kém cỏi như vậy."

"Quá nhỏ, không thành thục một chút nào!"

Trang Khiêm có chút bất đắc dĩ nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Tà Y, ngài cũng quá bên này nặng bên kia nhẹ đi, Kỳ Thiếu Vinh kia cũng không lớn hơn ca ta, hắn còn nhỏ hơn ca ta một canh giờ, nói thật ra hắn còn phải gọi ca ta là ca."

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Gọi ca? Nằm mơ!

"Ca ngươi làm sao có thể thành thục được như Kỳ Thiếu Vinh chứ."

Năm đó, thời điểm hắn bị nữ nhân điên mua hàng giả kia hại chết đã có 34 tuổi, tính thêm mười mấy năm ở đời này, hắn cũng đã đủ năm mươi tuổi rồi, một tên tiểu tử lông còn chưa mọc đủ như Trang Hạo có thể so với hắn sao, nếu hắn thật sự ở cùng một chỗ với tiểu tử Trang Hạo kia tựa hồ là có chút hiềm nghi trâu già gặm cỏ non a!

"Tà Y, ngài đây là không công bằng!" Trang Khiêm nhịn không được nhỏ giọng oán trách.

Tà Y gật đầu: "Đúng vậy, ta chính là như vậy!"

Kỳ Thiếu Vinh bên này đang nói chuyện với Trang Khiêm, Trang Hạo một mình đi đến.

"Tà Y, đã lâu không gặp. Mấy hôm trước ta tới đi tìm ngài, nghe nói ngài ra ngoài."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy, tìm ta có việc sao?"

"Hoàng thất có nuôi một con thanh cánh hổ vương, ngài biết chuyện này không?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Biết."

Thanh cánh hổ vương là một con linh thú cấp chín, cũng có ý nghĩa tượng trưng cho hoàng tộc, sức chiến đấu của hổ vương kinh người, nếu hổ vương xảy ra chuyện, vậy thế lực của hoàng thất cũng sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ. "Nó bị bệnh?"

Trang Hạo lắc đầu: "Không có, bất quá, nhi tử nó bị bệnh, thanh cánh hổ vương rất khó sinh sản, hơn một trăm năm mới có được một con hổ con, bất quá, hổ con lại đang sinh bệnh."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Không phải là ngươi muốn ta tới xem bệnh cho con hổ con kia đi?"

Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy, ta muốn mang ngài đi xem một chút, sau khi hổ con sinh bệnh, hổ vương trở nên thập phần táo bạo, nếu Tà Y có thể trị tốt cho hổ con, hoàng thất liền thiếu ngài một phần nhân tình."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu, vuốt cằm nói: "Nghe qua không tồi." So sánh với Kỳ gia, hắn thật sự là thế đơn lực mỏng.

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Vậy ý Tà Y ngài thế nào?"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Tìm chút thời gian, ta bồi ngươi đi một chuyến."

Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Năm đó, hắn đổi nghề trở thành chỉnh dung bác sĩ, gia gia hắn đã tràn đầy kích động chạy tới bệnh viện đập đồ, nếu để lão nhân biết hắn càng làm càng kém cỏi, còn trở thành thú y, không biết sẽ có suy nghĩ gì.

Trang Hạo sung sướng cười cười: "Được!"

"Tà Y, Kỳ Thiếu Vinh tới Hoàng Đô......" Trang Hạo do dự một chút rồi nói.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đệ đệ ngươi đã nói qua, hôm nay Thiếu Vinh đã tới."

"Quan hệ của các ngươi không tồi."

"Đương nhiên!"

Trang Hạo cúi đầu, vuốt ve chén rượu trên tay, lâm vào trầm mặc. Kỳ Thiếu Vinh nhìn

Trang Hạo: "Ngươi không sao chứ?"

Trang Hạo lắc đầu: "Không có việc gì."

"Trang Hạo, ngươi nói xem, có thể có một ngày ngươi hối hận từ hôn hay không?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Trang Hạo cau mày: "Ta cùng Kỳ Thiếu Vinh không có một chút cảm tình cơ sở nào, ta không tán thành cường hôn ách gả như vậy, cho dù Kỳ Thiếu Vinh có phải phế tài hay không ta cũng sẽ từ hôn."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn chằm chằm đánh giá Trang Hạo một hồi lâu: "Trang đại thiếu thật có cá tính!"

Trang Hạo: "......"

"Cho dù là như thế nào, xin ngươi nhớ kỹ nhưng lời ngươi đã nói, không được hối hận."

Trang Hạo tràn đầy nghiêm túc nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Lòng ta như sắt đá, tuyệt không hối hận!"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười, hộc ra hai chữ, "Rất tốt!" Kỳ Thiếu Vinh cười tươi như hoa, dừng lại một chút: "Trang đại thiếu, cho dù là như thế nào, xin ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay, sẽ có chỗ lợi."

Trang Khiêm nhìn Tà Y, trong lòng nhiều thêm vài phần dự cảm không tốt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất