Chương 33: Trước ngạo mạn sau cung kính (1)
Hiểu Nguyệt xuất hiện đã làm mọi người kinh sợ.
Hiểu Nguyệt là ai, người chơi ở đây đều biết, dù sao cũng là đồng đội của nữ thần, thêm vào vẻ ngoài bản thân cũng rất thanh thuần đẹp đẽ, đủ khiến mọi người nhớ kỹ.
Nhưng đường đường một vị đại mỹ nữ thanh thuần lại đi hẹn một tên gà mờ, thế nhưng càng không nghĩ tới là… hẹn tên gà mờ này không phải bản thân cô, mà là nữ thần Bạch Khinh Tuyết.
Bạch Khinh Tuyết là ai?
Giới game online công nhận là nữ thần băng tuyết, vô số công tử ca đều muốn tới gần, thậm chí có công tử ca nói, chỉ cần Bạch Khinh Tuyết nguyện ý cùng hắn đi ăn tối, liền cho ngàn vạn điểm tín dụng, nhưng kết quả chỉ có một chữ.
Cút!
Tên công tử ca ấy đương nhiên rất phẫn nộ, thế là nghĩ cách trả thù, muốn chiếm được Bạch Khinh Tuyết. Nhưng không qua mấy ngày, tên công tử ca kia trợn tròn mắt, bởi vì cha hắn đột nhiên biến thành nghèo rớt mồng tơi, tất cả sản nghiệp công ty sau một đêm trở thành đồ của người khác, sau khi cha hắn biết chuyện suýt chút nữa đánh chết con mình.
Từ nay về sau mọi người mới biết Bạch Khinh Tuyết đáng sợ, bất quá sau chuyện này fans của Bạch Khinh Tuyết càng nhiều, bởi vì Bạch Khinh Tuyết thật sự như nữ thần trong truyền thuyết, thần thánh không thể xâm phạm.
Mà bây giờ nữ thần lại chủ động định ngày hẹn tay mơ này, làm sao có thể không khiến người ta khiếp sợ.
Giờ phút này mọi người không có tâm thái cười nhạo, chỉ có đố kị và khó chịu, chỉ là một tên gà mờ thì có tài cán gì, lại có thể tán gẫu với nữ thần.
- Con mẹ nó, tên kia thực là chó ngáp phải ruồi, ta đây đẹp trai như vậy, nữ thần cũng không nói với ta một câu, hắn dựa vào cái gì?
- Anh đây ngọc thụ lâm phong, càng là cao thủ Thần Vực, tại sao nữ thần không tìm mình nhờ chút chuyện? Chẳng lẽ là mình quá đẹp trai xuất sắc, nữ thần yêu thích cuồng dã?
- Nhất định là nữ thần muốn hiểu rõ tình hình khi xông phó bản Địa Ngục cấp, cho nên mới tìm hắn, không nghĩ tới gà mờ cũng có phúc lợi này, sớm biết ta cũng đi Tử Tịch Lâm Địa Ngục cấp một chuyến.
Mọi người nghị luận sôi nổi, mắt trừng Thạch Phong, tràn đầy xem thường cùng đố kị, hận không thể hiện tại bóp chết hắn.
- Thiên Võng lão đại, ta không có nghe lầm chớ, tên gà mờ kia lại được nữ thần mời, nhất định là ta nghe nhầm rồi.
Bất Ngữ Hạ Dạ bấm véo mặt mình, ngơ ngác nói.
- Không nhầm, bất quá hẳn là nữ thần có chuyện gì muốn hỏi, hắn chỉ là số may mà thôi.
Thiên Võng Huy Huy cao ngạo nhận định Thạch Phong là vận khí tốt, bằng không giải thích Thạch Phong làm sao có thể tán gẫu với nữ thần.
Nhất Chiến Đáo đứng một bên cũng gật đầu, rất tán thành cách nhìn của Thiên Võng Huy Huy.
Bạch Khinh Tuyết là tồn tại thật cao trong lòng bọn hắn, căn bản không phải là người của một thế giới, ngay cả có thể cùng Bạch Khinh Tuyết đồng thời có mặt ở Tử Tịch Lâm, bọn họ đã cảm thấy rất may mắn, chớ nói chi là nói chuyện.
Vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Thạch Phong nhất định sẽ hấp tấp đồng ý, nhưng Thạch Phong trả lời làm cho mọi người bất ngờ.
- Không có hứng thú, ta không có thời gian.
Thạch Phong nói xong xoay người rời đi, căn bản không quan tâm Hiểu Nguyệt, lại càng không quan tâm lời mời của Bạch Khinh Tuyết.
Hiện tại hắn đã có bản thiết kế, chỉ thiếu vấn đề khoáng thạch, Thủ Bị Chi Khải xuất hiện càng sớm, thu nhập sẽ càng cao, nếu như bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, sẽ tổn thất một số tiền lớn. Hiện tại hắn không có tâm trạng nhàn nhã đi nói chuyện phiếm với người khác, nhất định phải mau chế tạo ra Thủ Bị Chi Khải, giải quyết tiền nợ sắp đến hạn trước mắt.
Hắc Tử vốn đang kích động không nói nên lời, có thể tiếp xúc gần gũi nữ thần, kết quả Thạch Phong trả lời, suýt chút nữa để hắn phát điên, không hiểu trong óc Thạch Phong suy nghĩ sai chỗ nào, lại dám từ chối.
Không chỉ Hắc Tử trợn tròn mắt, ngay cả Hiểu Nguyệt cũng sững sờ. Lần đầu gặp phải nam nhân như vậy, vậy mà từ chối lời mời của Khinh Tuyết tỷ tỷ. Lời mời này bao nhiêu người cầu cũng cầu không được, lẽ nào người này là tên ngốc.
- Đi nha, đứng đó sững sờ cái gì?
Thạch Phong phát hiện không có ai theo hắn rời đi, quay đầu nhìn về đội viên hỏi.
- Phong ca, đây là nữ thần Băng Tuyết mời, ngươi không suy nghĩ một chút sao?
Hắc Tử sắp điên rồi, mở lời nhắc nhở, đồng thời trong lòng không ngừng khẩn cầu Thạch Phong đáp ứng.
- Ta nói ta không có thời gian.
Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Hắc Tử, Thạch Phong phì cười. Hắc Tử cái gì cũng tốt, chỉ là đặc điểm thấy sắc quên bạn này sẽ không thay đổi.
Lúc này Bạch Khinh Tuyết và Triệu Nguyệt Như đi tới, Bạch Khinh Tuyết mặc áo giáp bạc màu trắng, không thể nghi ngờ trở thành tiêu điểm của Tử Tịch Lâm, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào thân thể hoàn mỹ của Bạch Khinh Tuyết mà chảy nước miếng.
Không ai nghĩ tới, Bạch Khinh Tuyết sẽ đích thân đi qua.
Mọi người càng thống hận Thạch Phong.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không lãng phí nhiều thời gian của ngươi, để bồi thường, ta có thể cho ngươi một trang bị Thanh Đồng.
Bạch Khinh Tuyết khoảng cách gần nhìn Thạch Phong, phát hiện Thạch Phong quả nhiên không giống những người khác, tuy tướng mạo bình thường, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác bình tĩnh trầm ổn, đồng thời còn tản ra một luồng khí sát phạt nhàn nhạt, phải trải qua vô số cuộc chiến sinh tử mới có thể dưỡng thành.
- Khinh Tuyết.
Triệu Nguyệt Như kinh ngạc, không nghĩ tới Bạch Khinh Tuyết để ý Thạch Phong như vậy, nhất thời nhìn về phía Thạch Phong bình thường không có gì đặc biệt, chân mày nhíu lại, trong lời nói mang theo ý xem thường.
- Tên đáng ghét này có khi không xứng với một trang bị Thanh Đồng, nhiều nhất giá trị một trang bị Phổ Thông.
Vốn mời Thạch Phong đi qua nói chuyện, đã là cho Thạch Phong rất nhiều mặt mũi, kết quả Thạch Phong không chỉ không cảm kích mà cự tuyệt.
Nếu những người khác được mời, đã sớm chủ động chạy tới lấy lòng, đây chính là lần đầu nàng gặp phải một nam nhân như vậy. Cho nên nhận định Thạch Phong nhất định là có mưu đồ khác, ấn tượng về Thạch Phong ngày càng kém.
- Trang bị Thanh Đồng thì không cần, trang bị Thanh Đồng bản thân ta vẫn có.
Thạch Phong hơi giận, vốn không dám khen tặng ma nữ này, không nghĩ đến ma nữ này sẽ chủ động gây phiền phức tới hắn, bất quá hắn cũng không phải tượng đất, muốn bóp thế nào thì bóp.
Đôi mắt đẹp của Triệu Nguyệt Như quan sát Thạch Phong, nhất thời nở nụ cười nhạt, mang theo cân nhắc cười nói:
- Rõ ràng cực kỳ muốn, lại mạnh miệng, Khinh Tuyết, tên này không thành thực.
- Nguyệt Như.
Bạch Khinh Tuyết tức giận trừng mắt, ra hiệu Triệu Nguyệt Như không nên quá đà, dù sao cũng là các nàng chủ động, hiện tại chế nhạo người khác không tốt tí nào.
Triệu Nguyệt Như chu mỏ một cái, nhìn về phía Thạch Phong, ưỡn ngực, không có cách nào khác hơn là xoay đầu đi.
- Xin lỗi, trang bị này làm quà nhận lỗi đi.
Bạch Khinh Tuyết lấy ra một cái Yêu Đái Thanh Đồng cấp 0 (thắt lưng) cho Kiếm Sĩ, muốn giao dịch cho Thạch Phong, để chuyện này cho qua.
Thạch Phong nhìn thấy Bạch Khinh Tuyết có thành ý như thế, cũng không từ chối. Nếu hắn cự tuyệt thì chứng minh hắn là một nam nhân không phóng khoáng, đồng thời cũng sẽ để cho Bạch Khinh Tuyết ấn tượng không tốt về hắn.
Hơn nữa Yêu Đái Thanh Đồng cấp, hắn thật sự không có, không cần thì phí.
- Thôi đi ba ơi, bổn tiểu thư còn tưởng ngươi bản lĩnh lớn bao nhiêu, quay qua quay lại chẳng phải vẫn nhận.
Triệu Nguyệt Như ở một bên nhỏ giọng châm chọc, trong lòng tiếc cái trang bị Thanh Đồng kia.
Cái trang bị này là tiểu đội các nàng thật vất vả đánh chết một con tinh anh hi hữu mới lấy được, hiện tại tiện nghi Thạch Phong, tên này thật quá đáng ghét.
Thạch Phong khẽ cau mày, bị chê cười như thế, ai cũng chịu không được.
- Nếu Bạch tiểu thư đã cho ta một trang bị Thanh Đồng, ta cũng trả lễ lại, vật nhỏ này xem như đáp lễ đi.