Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 387: Trước khác nay khác

Chương 387: Trước khác nay khác

- Đúng như ngươi nói, muốn tiêu diệt Thích Khách đỉnh cấp như ngươi, không ở tình huống toàn bộ kỹ năng của ngươi đang CD thì đích xác là không dễ dàng.
Thạch Phong cũng thừa nhận Tuyệt Thiên có thực lực này, có điều giờ đã khác xưa, thực lực của Tuyệt Thiên đề thăng, tốc độ đề thăng của hắn cũng không chậm.
- Ngươi đã tự tin như vậy, hay là chúng ta đánh cuộc nhé?
- Đánh cuộc, ngươi cho rằng ta sẽ mắc mưu à, hôm nay ta vốn là muốn giết ngươi, để Dạ Phong biết Tuyệt Thiên ta đã trở lại, nếu không giết được ngươi, ngươi mang về cho Dạ Phong một câu, người Tuyệt Thiên ta muốn giết, nhất định sẽ chết.
Tuyệt Thiên cười lạnh một tiếng, muốn xoay người rời đi.
- Muốn ta nhắn hộ cũng được, có điều tiền đề là ngươi có thể đi được đã.
Thạch Phong trực tiếp sử dụng Thất Diệu Chi Giới, mở ra kỹ năng thời gian tuyệt đối của Thời Chi Hoàn, một bước xông lên.
Tuyệt Đối Thời Gian, trong phạm vi 50*50 mét, bất kỳ địch nhân đều nào cũng không thể sử dụng kỹ năng và đạo cụ.
Kỹ năng này vừa ra, cũng tương đương với tất cả kỹ năng của Tuyệt Thiên đều đang CD, Thích Khách không có kỹ năng thì chính là lão hổ không có móng vuốt và răng nanh, chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn vê nặn.
- Ngươi cho rằng ta không thoát được à?
Tuyệt Thiên cười tự tin, muốn dùng ra trí manh, khiến Thạch Phong lâm vào trong mù lòa, như vậy hắn có thể thoải mái đào tẩu.
Nhưng Tuyệt Thiên lập tức phát hiện, hắn không ngờ ngay cả một kỹ năng cũng cũng không dùng được, lập tức cả kinh, không ai biết rõ hơn Tuyệt Thiên, một Thích Khách không có kỹ năng là yếu ớt cỡ nào.
Có điều Tuyệt Thiên cũng không phải người thường, lập tức bình tĩnh lại, muốn xoay người chạy đi.
Kỹ năng như vậy khẳng định là có hạn chế thời gian, không thể là vô hạn, chỉ cần kéo dài hết thời gian, như vậy chính là trời cao mặc chim bay.
Có điều Thạch Phong dùng một Vô Thanh Bộ xuất hiện sau lưng Tuyệt Thiên, căn bản không cho Tuyệt Thiên cơ hội chạy trốn, lặng lẽ bổ xuống một kiếm, Tuyệt Thiên phản ứng cực nhanh, lập tức vung chủy thủ nghênh đón.
Thâm Uyên Giả màu xám bạc chém vào trên lưỡi chủy thủ, Tuyệt Thiên chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến áp lực cực lớn, đè ép toàn thân hắn, không kìm được mà quỳ một gối xuống xuống đất.
- Lực nặng đấy, không hổ là người có thể kích sát Minh Sát.
Tuyệt Thiên thầm líu lưỡi, nếu không phải hắn tự cảm nhận, sợ rằng tuyệt đối là không tưởng tượng ra được, lực lượng của Thạch Phong lại không khác biệt nhiều với BOSS, lúc này mới hiểu vì sao cao thủ như Minh Sát lại bị đánh cho liên tiếp bại lui, thậm chí ngay cả năng lực hoàn thủ cũng không có.
Thạch Phong liên tục chém hơn mười kiếm, kiếm nào cũng nhanh như lôi đình, nặng như Thái Sơn, khiến Tuyệt Thiên muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể tử thủ chống đỡ, tuy thương tổn phải chịu bị chủy thủ cản lại mà giảm mạnh, có điều vẫn không chịu nổi kiếm chém liên tục không ngừng, điểm sinh mệnh không ngừng giảm xuống, khiến Tuyệt Thiên vô cùng buồn bực, lại không có bất kỳ biện pháp gì.
Nhất lực hàng thập hội, thầm mắng Thạch Phong hèn hạ vô sỉ, không ngờ dùng lực ép hắn, khi xuất kiếm căn bản không dùng bất kỳ kỹ xảo gì, chỉ dùng man lực, điên cuồng vung chém, đối với đấu pháp vung chém điên cuồng, lấy mạng đổi mạng như vậy, có kỹ xảo cũng không thể dùng được.
Nếu lúc này hắn có thể sử dụng kỹ năng, tình thế nguy hiểm như vậy, hắn có thể lập tức giải trừ khốn cảnh này, nhưng lại ngay cả một kỹ năng cũng không dùng ra được, có một loại cảm giác bất lực có sức mà không thể sử dụng.
Mắt thấy sắp bị Thạch Phong đánh cho tới chết, Tuyệt Thiên đột nhiên cảm thấy một màn này là vô cùng quen thuộc.
Giống như lần trước đánh lén Dạ Phong vậy, hắn sử dụng quyển trục ma pháp phong tỏa tất cả kỹ năng của Thạch Phong, khiến Thạch Phong biến thành lão hổ không nanh vuốt, chỉ có thể bị đuổi cho chạy, không dám giao thủ chính diện.
Tình huống hiện tại của hắn cũng cực kỳ tương tự với lần trước đánh lén Dạ Phong.
Chỉ có điều lần này hắn lại thành phía bị đuổi đánh.
Sớm biết Hắc Viêm có kỹ năng này, có đánh chết hắn cũng sẽ không ở cách Hắc Viêm gần như vậy, còn nói chuyện cả nửa ngày, cho Thạch Phong đầy đủ thời gian để bố trí cạm bẫy, hắn quả thực chính là tự tìm đường chết.
- Ài, xem ra là chết chắc rồi.
Còn lại một tia huyết cuối cùng, Tuyệt Thiên đã nhìn thấy tận thế của mình, hắn là người chơi hồng danh, nếu tử vong, một thân trang bị khẳng định là không còn, cấp bậc cũng sẽ điên cuồng giảm xuống, đến lúc đó lại muốn tìm Dạ Phong báo thù thì chính là không thể.
Nhưng mắt thấy Thâm Uyên Giả sắp hạ xuống người Tuyệt Thiên, đột nhiên dừng lại trong không trung.
- Sao, ngươi không giết ta à? Nếu đợi tới khi ta có thể sử dụng kỹ năng, ngươi muốn giết ta cũng không thể đâu.
Tuyệt Thiên nhìn Thạch Phong với vẻ kỳ quái, cười lạnh nói.
- Lúc trước ta đã nói rồi, ta muốn đánh cược với ngươi, có điều ngươi lại cho rằng ta là vì kích sát ngươi mà muốn lừa ngươi, hiện tại điểm sinh mệnh của ngươi chỉ còn lại một chút, ta chỉ cần phẩy nhẹ tay một cái là vũ khí, trang bị, cấp bậc cũng ngươi đều sẽ bị hủy trong chốc lát, có điều hiện tại ta vẫn là câu đó, có hứng thú đánh cược với ta không?
Thạch Phong thu hồi Thâm Uyên Giả, cười hỏi.
- Xem ra người quả thật không phải muốn lừa ta, ngươi chiến đấu với ta, toàn là vì ấn chứng ngươi không phải muốn kích sát ta mà là muốn đánh cược với ta thôi sao?
Tuyệt Thiên rất kinh ngạc, không rõ Thạch Phong là muốn gì, không khỏi hỏi ngược lại.
- Đương nhiên, bằng không ngươi cho rằng vì sao ta lại muốn chiến đấuvới ngươi, chẳng lẽ ta là nhàn rỗi quá à?
Thạch Phong cười khổ nói.
- ...
Tuyệt Thiên lập tức nghẹn lời.
- Sao, ngươi vẫn không tin ư?
Sắc mặt Thạch Phong trở nên lạnh lùng, lờ mờ có ý muốn xuất thủ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất