Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 75: Của đi người yên vui

Chương 75: Của đi người yên vui

Thiết Kiếm Cuồng Sư cứ thế mà chết đi.
Kết quả này nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người.
Từ khi Thạch Phong rút kiếm đâm một phát vào ngực Thiết Kiếm Cuồng Sư, đến lúc Thiết Kiếm Cuồng Sư chết đi, tất cả động tác của Thạch Phong, mọi người nhìn thấy hết thảy vô cùng rõ ràng, nhưng có một điều làm cho mọi người cảm thấy khó hiểu, đó chính là Thạch Phong xuất kiếm không nhanh, theo bọn họ nghĩ, một kiếm này ngay cả bọn họ đều tránh được, thế nào mà cao thủ như Thiết Kiếm Cuồng Sư né không thoát chứ?
Ngay cả gắng gượng để phản kích một chút cũng không có.
Chẳng lẽ Thiết Kiếm Cuồng Sư là hào nhoáng bên ngoài, chỉ là một con cáo đội lốt hổ giấy?
Trong lòng mọi người lập tức xóa bỏ cái suy nghĩ ngu xuẩn này.
Trang bị của Thiết Kiếm Cuồng Sư cũng không phải giả, cấp 5 cũng không phải giả, tuyệt đối là cao thủ thứ thiệt. Nhưng mà cao thủ mặc nhiều trang bị Thanh Đồng như vậy, lực phòng ngự cùng điểm sinh mệnh của Thiết Kiếm Cuồng Sư đều vượt qua người chơi bình thường, cứ như vậy dưới hai đến ba chiêu bị đánh chết, thật không thể tin nổi.
Coi như là người chơi bình thường điên cuồng công kích Thiết Kiếm Cuồng Sư, cũng phải hồi lâu mới có thể làm thịt, nhưng lại bị Thạch Phong hai chiêu giải quyết.
Đây rốt cuộc cần có sức tấn công khủng bố cỡ nào mới có thể làm được?
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người bị trấn trụ tại chỗ.
Thạch Phong trước mắt mỉm cười không phải là kẻ giàu có dê béo, căn bản chính là một con ác quỷ đeo mặt nạ đang nở nụ cười với bọn họ, mà bọn họ trước đấy còn hồn nhiên không biết, bỗng nhiên thấy mồ hôi lạnh chạy khắp cả người, làm cho bọn họ khẽ run rẩy, không dám nhìn Thạch Phong mỉm cười nữa rồi.
- Mày… mày đê tiện!
Tây Môn Phiêu Huyết lui về phía sau mấy bước, run rẩy chỉ về Thạch Phong, trong lòng vô cùng khiếp sợ, so sánh với người ngoài, hắn so với ai khác cũng biết rõ thực lực của đại ca. Với sự mạnh mẽ của Thạch Phong, hắn có nhận thức sâu sắc và sợ hãi, hiện tại lại bị Thạch Phong để mắt tới, hắn càng sợ mất mật, bất quá nghĩ lại, nơi này chính là khu vực an toàn, hắn sợ cái quái gì chứ, lập tức cười to nói:
- Mày xong đời rồi, mày dám giết người ở khu vực an toàn, ai cũng không cứu được mày, đợi đến lúc bị vệ binh giải quyết tại chỗ, rồi đi nhà lao đi.
Nghe Tây Môn Phiêu Huyết nói như vậy, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, lúc trước hoàn toàn bị Thạch Phong trấn trụ, lại đã quên nơi này là khu vực an toàn, thế nhưng có vệ binh mạnh mẽ canh giữ, cho dù Thạch Phong lợi hại hơn nữa, có thể lợi hại qua vệ binh sao, chờ một lát nhất định là bị vệ binh bắt lấy, rơi xuống một cái kết quả bi thảm.
- Thật đáng tiếc, bất quá giết người ở khu vực an toàn thế này là dũng cảm bực nào, cho dù bị vệ binh giết giam lại cũng coi như đáng giá, dầu gì nở mặt một lần, ngày mai đi ra làm một nam nhân đích thực như thường.
- Rất đẹp trai, đại ca cao thủ ơi em gái đây sẽ làm ấm giường, mong thêm bạn tốt! Mong mang thăng cấp! Cam đoan nghe lời!
Người chơi ở trong chỗ này, không ít người cũng bắt đầu bội phục Thạch Phong can đảm, không chỉ có dám đối nghịch Võ Lâm Minh, lại dám khiêu khích luật pháp Hồng Diệp Trấn, quả thực chính là thần tượng của bọn họ, không ít người chơi nữ dáng điệu không tệ đều bắt đầu hỏi thăm thông tin về Thạch Phong, thậm chí chủ động gửi lời mời kết bạn, nghĩ muốn làm quen.
Lúc này một đội vệ binh trọng giáp đã đi tới.
Tây Môn Phiêu Huyết chỉ vào Thạch Phong cười ha ha nói:
- Mày không phải rất trâu sao, lần này xem mày làm thế nào đấy? Không chỉ phải rớt một cấp, còn phải bị nhốt giam 24 giờ, cho dù mày là cao thủ, bị giam trên 24 giờ, đi ra cũng chỉ có thể trở thành nhị lưu, đến lúc đó xem Võ Lâm Minh bọn tạo làm sao trừng trị mày, lên trời xuống đất cũng không có người có thể cứu được mày.
Xa xa Thứ Tâm vô cùng đau đớn, hối hận không thôi.
Thạch Phong vừa rồi hoàn thành một loạt động tác này, nhìn như chậm chạp, làm cho người ta cảm giác tự nhiên giống như hô hấp không khí bình thường vậy, lại tìm không thấy một chút cảm giác khó chịu, khiến Thứ Tâm biến thành càng thêm bội phục Thạch Phong rồi.
Một chuỗi động tác liên tục của Thạch Phong vừa nãy, chính là thuật ám sát mà hắn theo đuổi.
Người thường tự nhiên không hiểu điều này đại biểu cái gì, nhưng chơi qua nhiều trò chơi thực tế ảo, lại đang ở trong thực tế đã tham gia cuộc thi đấu võ thuật như hắn mà nói, biết rõ sâu sắc được thân thủ Thạch Phong là lợi hại dường nào.
Trước kia nếu như hắn vô tình gặp, chỉ cảm thấy Thạch Phong cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.
Bất quá hắn từng may mắn trao đổi cùng một vị bậc thầy võ thuật qua, bậc thầy võ thuật kia cũng đã nói tình huống như vậy.
Chiến đấu mình cần theo đuổi kỹ xảo giết chóc đơn giản nhất, mà loại kỹ xảo này đạt tới như lửa thuần thanh xong, sẽ cho người ta không cảm giác được một chút xúc cảm khác thường, ngược lại là một loại cảm giác rất tự nhiên.
Hễ là cao thủ đạt tới tài nghệ này, đều cực kỳ nguy hiểm, bởi vì bọn họ đứng ở trước mặt bạn mỉm cười, dù là dùng kiếm vạch về phía cổ của bạn, bạn rõ ràng thấy được, còn tưởng rằng là làm trò đùa, thậm chí đều không cảm giác được nguy hiểm đến gần, thân thể càng sẽ không có làm bất kỳ phản ứng nào, cho đến bạn chết, còn hồn nhiên không biết…
Đó cũng không phải cái kỹ xảo cao thâm gì, chẳng qua là phải trải qua vô số lần chém giết và rèn luyện, có thể từ đó học được nó mà biến thành một loại bản năng, nhưng loại rèn luyện tàn khốc ấy, người bình thường căn bản làm được.
Đang muốn tranh thủ cơ hội để Thạch Phong nợ nhân tình, không nghĩ tới Thạch Phong quyết đoán như vậy, không nói hai lời liền đem Thiết Kiếm Cuồng Sư giết chết, thế này còn để hắn biểu hiện như thế nào, còn để hắn làm sao có cơ hội đi mời dạy mình.
Hiện tại vệ binh đến đây, hắn là chút xíu biện pháp cũng không có, đối với lần này hắn là hận thấu Thiết Kiếm Cuồng Sư, lại làm cho hắn mất đi một cơ hội thỉnh giáo thật tốt.
Đội trưởng vệ binh mặc trọng giáp màu bạc đi tới trước mặt Thạch Phong, vệ binh khác đều rối rít vây quanh bốn phía, làm cho bầu không khí trên đường cái biến thành bị đè nén.
- Vệ binh, chính là thằng đó giết đại ca của ta, ngươi nhất định phải bắt tên đó lại.
Tây Môn Phiêu Huyết đi đến trước mặt đội trưỡng vệ binh, trên mặt mang một nụ cười lạnh lùng chỉ vào mà mở miệng tố giác Thạch Phong.
Đội trưởng vệ binh cũng không để ý gì tới Tây Môn Phiêu Huyết, ánh mắt thâm trầm ngược lại nhìn chăm chú về phía Thạch Phong, mặt mỉm cười nói:
- Ngài Liệp Ma Nhân tôn kính, ở Hồng Diệp Trấn này, dựa theo pháp luật Hồng Diệp Trấn, ngài ở nơi đây giết người, phải trả giá thật nhiều, bằng không chúng ta chỉ có thể mời ngài đi phòng tạm giam một chuyến.
Nghe được đội trưởng vệ binh cao cao tại thượng nói như vậy, tất cả mọi người choáng váng, Tây Môn Phiêu Huyết càng há hốc mồm, đủ để nhét ba quả trứng gà.
Tình huống gì thế?
Lại không đánh chết tại chỗ, nếu như không trả giá thật nhiều, mới chịu bị nhốt giam, người nọ là con ruột của trấn trưởng sao?
Không đúng, trấn trưởng đã chết rồi.
Tất cả mọi người đều, hôm nay vệ binh làm sao khách khí như vậy chứ, bình thường gặp phải, kia không phải là sát thần mặt, chớ nói chi là nở nụ cười rồi.
- Sở dĩ ta giết tên đó, là bởi vì hắn uy hiếp ta, bất quá ta cũng không phải người không nói lý, muốn ta bỏ ra cái giá gì, ngươi cứ nói đi.
Thạch Phong gật đầu nhẹ, quay đầu nhìn về phía Tây Môn Phiêu Huyết cười nhạt một tiếng.
Hắn dám giết Thiết Kiếm Cuồng Sư, tự nhiên có đạo lý của hắn, mọi người mới vào Thần Vực không lâu, không rõ ràng quy tắc trong Thần Vực, nhưng hắn ở Thần Vực sinh sống mười năm, nên làm chuyện gì, làm tới trình độ nào, đã sớm hiểu rõ mồn một rồi.
Hiện tại hắn là quý tộc, thân phận không phải bình dân có thể so sánh, nếu hắn không phải quý tộc, có lẽ sẽ xoay người đi, không hề để ý Thiết Kiếm Cuồng Sư, cùng lắm thì nếu gặp ở ngoại ô, đến một trận chiến đấu đầy kích thích, ai thua ai thắng còn khó nói đây.
Nhưng bây giờ hắn là quý tộc, coi như có giết người chơi bình thường, vệ binh cũng sẽ không nói cái gì, chỉ muốn hắn bồi thường tiền mà thôi, còn bao nhiêu, hoàn toàn xem thân phận và địa vị của hắn, bất quá với tài chính của hắn, hắn vẫn có thể tiếp nhận.
- 2 ngân tệ.
Đội trưởng vệ binh rất thẳng thắn nói.
- À, ta biết rồi, nơi này là 20 ngân tệ, ngươi cất đi.
Thạch Phong không nghĩ tới còn rất rẻ, vì vậy lấy ra hai mươi ngân tệ, giao cho đội trưởng vệ binh.
- Liệp Ma Nhân tôn kính, ngài đây là muốn làm gì?
Đội trưởng vệ binh nhìn hai mươi ngân tệ trong tay, khó hiểu hỏi.
- Không có gì, những người này trước đấy đều từng uy hiếp ta, ta còn muốn giết mấy đứa, coi như sớm thanh toán.
- …
Đội trưởng vệ binh cũng sững sờ.
Thạch Phong nói xong rút Thâm Uyên Giả, một chiêu Phong Lôi Thiểm cấp 5 bay ra, trong phút chốc ba luồng sét xuyên thủng thân thể đám người Tây Môn Phiêu Huyết, giết chết tất cả bọn chúng, rơi ra không ít trang bị, Tây Môn Phiêu Huyết cho đến chết, cũng chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra.
Cùng lúc đó dấu hiệu màu xanh lá chứng tỏ người chơi của Thạch Phong, cũng trở thành màu đỏ tươi như máu, lộ vẻ quỷ dị.
Mọi người thấy thế sợ ngây cả người.
Thạch Phong này rốt cuộc là ai! Cũng quá trâu bò rồi!
Chỉ sợ hiện tại người Võ Lâm Minh cũng choáng váng, Thạch Phong tiện tay ném hai mươi ngân tệ, mua lại mạng bọn họ rồi, quả thực là có tiền tùy hứng mà!
Càng không thể tưởng tượng nổi là, đội trưởng vệ binh cứng ngắc không nói gì, chỉ đếm lại số người đã chết một lần, phát hiện còn dư ra 4 ngân tệ, trả cho Thạch Phong ngân tệ còn dư xong, liền xoay người rời đi…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất