Chương 16: Vết thương dữ tợn sau lưng, Liễu Mộng Ly đau lòng (2)
3 phút sau.
Giang Châu ngồi xổm bên cạnh con đường làng nhỏ, thở hồng hộc như trâu uống nước, chỉ cảm thấy sau lưng đau rát.
Cũng may mình tuổi còn trẻ, thân thể khoẻ mạnh, chạy còn nhanh.
Một rổ măng thì không đáng tiếc, sáng mai qua nhặt là được.
Hai túi đựng đầy đủ lá ngải cứu còn ở chỗ đó, Giang Châu cũng không dám đi lượm.
Ai biết hiện tại lợn rừng còn ở đó hay không.
Giang Châu ngồi chồm hổm dưới đất, lau mồ hôi trên đầu, mới đứng lên, lại cảm thấy phía sau đau rát.
Chắc lúc chạy từ trong rừng trúc ra ngoài, bị cành cây gì đó chọt trúng.
Hắn cắn răng, đứng dậy, nhặt lên cây đèn dầu đã tắt trên mặt đất, mượn nhờ ánh trăng mò mẫm trở về nhà.
... ... ... ... ... ...
Trong phòng.
Liễu Mộng Ly nằm ở trên giường làm sao cũng ngủ không được.
Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra mình cũng sẽ mất ngủ.
Hơn nữa, quan trọng nhất lại là vì Giang Châu.
Đoạn thời gian trước Liễu Mộng Ly nghe trưởng thôn trong thôn nói, sắp sang xuân, súc sinh trên núi sẽ hoạt động sôi nổi.
Không ít nông dân trong thôn đã xảy ra xung đột với dã thú.
Tổn thương không ít người.
Mà đó còn là ban ngày.
Mà lúc Giang Châu rời đi, lại là buổi tối...
Liễu Mộng Ly trở mình.
Ép mình đi vào giấc ngủ.
Nhưng càng cố ngủ thì càng ngủ không được.
Trong mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe bên ngoài sân truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Cô lập tức thức giấc.
Vội vểnh tai lắng nghe.
Là Giang Châu.
Cô có thể nghe ra tiếng bước chân.
Tiếng bước chân của Giang Châu có chút loạn, dường như có gì đó không ổn.
Liễu Mộng Ly còn tưởng đó là ảo giác của mình.
Nhưng cơn buồn ngủ dần biến mất, âm thanh ngoài cửa sổ càng ngày càng rõ ràng.
Giang Châu dường như đi vào bếp.
Theo tiếng nước vang lên, là tiếng rít của hắn.
Liễu Mộng Ly cảm thấy tim mình thắt lại.
Cô theo bản năng mặc quần áo đứng dậy, kéo lượng đèn điện, hướng phía phòng đi ra ngoài.
"Anh làm sao vậy?"
Nhờ ánh đèn yếu ớt từ cửa sổ soi đến, Liễu Mộng Ly thấy rõ Giang Châu trước mặt.
Cô cực kỳ hoảng sợ.
Cô nhìn thấy phía sau Giang Châu toàn là huyết.
Lúc này Giang Châu đã cởi áo, dội nước lạnh ra sau lưng!
Lại không biết bị thứ vật gì đâm trúng, sợ nhiễm trùng nên lấy nước rửa sạch.
Đáng tiếc ở phía sau lưng.
Không tiện lắm.
Nước lạnh dội vào, rát quá.
"Sao anh lại bị như vầy?"
Giang Châu đứng dậy, vội xoay lưng sang hướng khác, tránh doạ sợ Liễu Mộng Ly.
"Anh không sao, chỉ bị cành cây đâm rách, anh tắm một chút, đợi lát nữa đi ngủ."
Giang Châu nói: “Buổi tối trời lạnh, anh nhanh vào đi."
Liễu Mộng Ly mấp máy môi.
Cô nhìn Giang Châu, có chút mâu thuẫn.
Trên thực tế nếu là trước đây, cô sẽ không quản sống chết của hắn.
Thế nhưng nhớ tới hành vi trong hai ngày này của hắn, Liễu Mộng Ly cũng không thể không quan tâm.
"Nếu như trong vết thương còn lưu lại dằm sẽ bị nhiễm trùng, đến lúc đó còn phải tốn tiền khám bệnh."
Liễu Mộng Ly dừng một chút, nói.
Cũng không biết cái cớ này là cho Giang Châu hay cho mình.
Cô đi tới, chỉ chỉ trong phòng, nói: “Đi vào trong, tôi lau cho anh."
Giang Châu sửng sốt.
Hắn không nghĩ ngờ Liễu Mộng Ly sẽ quan tâm mình.
Nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, hắn gật đầu tiện tay ném cái áo dính máu xuống đất, đi theo cô.
Liễu Mộng Ly: “..." người này, cười cái gì cười, đáng đời hắn bị đau!
Hai người trước sau đi vào phòng trong.
Đi vào phòng.
Dưới bóng đèn mờ tối, Đoàn Đoàn Viên Viên đang ngủ say.
Liễu Mộng Ly bưng một chậu nước qua đây, mượn nhờ ánh đèn, cuối cùng thấy rõ vết thương sau lưng Giang Châu.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, cô cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Một vết thương dài khoảng bàn tay, uốn éo dữ tợn.
Có vẻ bị đầu nhọn cành cây đâm bị thương rồi.
Bên trong cũng có không ít dằm gỗ nhỏ.
Cô không hiểu sao lại thấy xốn mắt.
"Lúc đào măng thì xui xẻo lợn rừng chạy xuống núi, anh phải dọt lẹ, không chú ý nhiều như vậy."
Giang Châu cười nói.
Hắn đưa lưng về phía Liễu Mộng Ly, nhìn hai đứa bé ngủ say, giọng nói nhẹ nhàng.
Liễu Mộng Ly không nói.
Cô cầm khăn mặt vắt khô, tránh phần bị thương, rồi lau sạch máu đen xung quanh.
Rồi cầm chiếc kim thiêu nhỏ xíu, khưi ra dằm gỗ ẩn trong thịt, cuối cùng tìm mấy miếng vải sạch, nhét tro bếp vào miệng vết thương, sau đó băng lại thật kỹ.
Toàn bộ quá trình, Giang Châu không rên một tiếng.
"Xong rồi."
Liễu Mộng Ly nói.
Bất tri bất giác, cô đã chảy đầy mồ hôi.
Giang Châu đứng lên, thử cử động, chợt quay đầu hướng về phía Liễu Mộng Ly cười.
"Không đau."
Hắn nói xong bèn đi ra ngoài.
"Anh đi ngủ sớm một chút, ngày mai chờ anh trở lại làm Thanh Minh Quả cho các con ăn! Bánh nhân thịt nữa!"
Sau khi nói xong Giang Châu bèn đi ra ngoài.
Liễu Mộng Ly đứng trong phòng.
Nhìn bóng của hắn hoà vào màn đêm đen.
Trong lòng bỗng nhiên thấy xót xa.
Không đau?
Khinh cô ngốc sao?