Chương 3: Ngăn cản vợ làm chuyện điên rồ, cải thiện bữa ăn (1)
Trong phòng.
Liễu Mộng Ly lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hai đứa con nít vươn tay, bốn con mắt tròn xoe đáng yêu len lén từ trong cánh tay của Liễu Mộng Ly nhìn ra bên ngoài..
"Ma ma, ba ba không giống bình thường, ba ba không hung dữ với Đoàn Đoàn"
Đoàn Đoàn nghiêng cái đầu nhỏ, có hơi nghi hoặc.
Viên Viên cũng gật gật đầu, cánh tay nhỏ kéo kéo vạt áo của Liễu Mộng Ly, giọng nói ỏn ẻn đáng yêu, khiến người khác ưa thích.
"Ba ba, cũng không có... đẩy Viên Viên ra "
Hai cô bé tràn đầy lạ lẫm với Giang Châu hiện tại.
Liễu Mộng Ly không nói gì.
Nàng nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Giang Châu nhìn chính mình cùng con, luôn cảm thấy dường như có chỗ nào đó khang khác.
Có lẽ.
Chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
. . .
Giang Châu không đi xa.
Hắn chạy ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn mảnh đất bùn lầy trước nhà.
Ngoài kia là một cánh đồng lúa.
Lúc này sắp đến Thanh Minh rồi, mọi hộ gia đình đều đang chuẩn bị sạ lúa.
Thôn Lý Thất là một thôn trang nhỏ nằm ở trong khe núi.
Năm 1982, chủ trương giao ruộng cho các hộ dân được thực hiện.
Bây giờ mỗi hộ gia đình đã được giao đất canh tác, có nghĩa là họ có thể tự trồng lương thực.
Tất cả mọi người cũng rất tích cực, chỉ cần là người có thể nghe hiểu trong nhà thì đều bị mang ra đồng làm việc.
Giang Châu vừa ra ngoài đã nhìn thấy kha khá đưa trẻ choai choai, mặc quần ống rộng, đang thở hổn hển thở ngồi xổm ở trong ruộng nhổ cỏ.
Trông thấy Giang Châu từ trong ngôi nhà đất chạy ra, mấy đứa bé lập tức đứng thẳng dậy, nhìn Giang Châu hét lớn.
"Anh Giang! Lại đi bắt cá sao? Mang theo em đi cùng nha!"
"Em cũng muốn ăn cá! Anh Giang mang theo em đi với!"
"Em biết bơi! Bơi giỏi lắm đó nha!"
. . .
Mấy đứa bé thiệt ồn ào.
Sau đó bèn bị người lớn xách lỗ tai đến một đầu ruộng khác.
"Đừng nhận anh lung tung! Loại người không có tiền đồ này mà mày cũng gọi hả, hết ăn lại nằm không được học theo! Tranh thủ thời gian làm việc! Nếu không buổi tối cho mày nhịn đói!"
Tiếng quát mắng kìm nén của người lớn truyền đến.
Đang vào thời gian Thanh Minh, trong màn mưa lất phất bay, trong nháy mắt khiến đầu óc của Giang Châu tỉnh táo.
Cá!
Đúng!
Hắn có thể bắt cá!
Giang Châu quay đầu chạy về phía bờ sông.
Mà giờ khắc này, các thôn dân nhìn thấy bóng lưng của Giang Châu nhanh như chớp chạy đi xa, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu.
"Giang Châu này thiệt là, anh họ hắn dù gì cũng là sinh viên đại học, sao hắn lại tệ hại như vậy!"
"Đúng vậy đó, trong thôn chúng ta bay ra Kim Long! Đáng tiếc, con trai của Giang lão tam lại là đứa con phá sản, các người không thấy hả, vợ của hắn, mỗi ngày mang theo hai đứa bé ăn trấu nuốt rau, sớm muộn cũng chết đói!"
"Ai! Đừng để ý, bùn nhão không trát được lên tường, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian làm ruộng đi!"
. . .
Các thôn dân đã sớm không cảm thấy kinh ngạc.
Cứ lo cho mẫu ruộng của mình là được rồi, hơi đâu quản mấy chuyện này?
20 phút sau, Giang Châu rốt cục chạy tới bờ sông.
Thôn làng ở chân núi, bởi vậy con sông nhỏ vòng quanh thôn không sâu, nơi sâu nhất tối đa cũng chỉ đến eo.
Giang Châu lúc trẻ không làm chuyện gì đàng hoàng, nhưng lại có rất nhiều tài vặt!
Giống với bắt cá, Giang Châu một mình lêu lổng ở bên ngoài cũng không đói chết.
Một phần nguyên nhân rất lớn cũng là mò cá, tự cung tự cấp.
Mà ở thời đại này, phương pháp bắt cá lợi hại nhất chính là cầm lưới đánh cá đánh cá.
Nhưng Giang Châu hiện tại không có công cụ.
Hắn cũng không có tiền mua.
Giang Châu nhìn dòng suối nhỏ trong vắt thấy đáy, cắn răng, lựa chọn phương pháp nguyên thủy nhất — — mò.
Ở bờ sông tìm đại giỏ trúc bị người ta vứt bỏ, Giang Châu xắn ống quần lên xuống sông mò cá.
Hắn tay chân lanh lẹ, tốc độ rất nhanh.
Sông khá lạnh, hắn khom người, một tay cầm giỏ trúc, một tay khác chuyên mò vào trong khe đá.
Thời đại này, không giống như tương lai, môi trường bị phá hoại đến mức nhìn không thấy cá.
Cá trong sông tuy gầy, kích thước không lớn, nhưng thắng ở số lượng nhiều.
Giang Châu đem bàn tay tiến trong khe đá, gần như chộp cái là trúng.
Cá mặt quỷ, cá trích to bằng nửa bàn tay, còn có cá sọc trắng, cá trống đá, cá gai...
Giang Châu không bao lâu sau đã bắt được một đống lớn, sọt trúc nhanh chóng đầy ắp.
Lúc này đám cá giãy giụa ở dưới đáy giỏ trúc, trông có vẻ sắp tuột khỏi vết nứt ở dưới đáy.
Giang Châu lúc này mới vội vã đứng dậy thu tay lại.
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời.
Mặt trời buổi chiều dần lặn xuống dằng tây, nơi xa khói bếp lượn lờ dâng lên, đây là từ các gia đình đang làm cơm tối.
Giang Châu mang hài, vội chạy trở về nhà.
Trong nhà rất tối, ánh sáng không tốt, nấu cơm đều là dựng lều cỏ ngoài trời rồi nấu.