Chương 39: Bán lươn, bộp bộp bộp, từng bước chân vững chãi khiến cho người nhà được sống cuộc sống tốt (2)
Dù cho 11 tệ 7 hào 8 xu trong tay còn cần để lại để thu mua lươn.
Thế nhưng, Giang Châu muốn.
Kiếm tiền nhanh so với niềm vui của hai cô con gái.
Hắn nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn vế sau.
"Đồng chí, tôi muốn miếng vải này, bao nhiêu tiền một thước vậy?"
Nhân viên bán hàng đã đi tới, dùng cây thước dài trong tay chỉ vào đống vải và nói: “Là cái này sao?"
Giang Châu gật đầu.
Quỹ viên nói: “Cuộn vải là vải bông thượng hạng, nếu có phiếu vải thì là 1 tệ một thước, không có thì 1 tệ 3 hào một thước."
Giang Châu lấy phiếu vải ra.
6 phiếu vải.
Mua 6 thước vải, cũng chỉ vừa đủ cho hai cô con gái làm mỗi bé một bộ.
Giang Châu trả tiền, nhận vải, nhanh chóng đi về nhà.
... ... ...
Đi thẳng trở về thôn Lý Thất.
Giang Châu cảm thấy đau nhức ở bắp chân và bụng.
Hắn đẩy xe đẩy tay, mặt trên đặt thùng không, lúc trở lại cũng tiện tay hái ít rau cần dại.
Về đến nhà, hắn đẩy mạnh xe đẩy tay vào sân nhỏ, nhanh chóng đi đến bên cạnh lu nước, dùng muôi múc nước, há miệng lớn uống một ngụm lớn.
Trong phòng, Liễu Mộng Ly đang gắp thức ăn cho hai đứa con nít, nghe tiếng động, hai đứa con nít lập tức chạy ra bên ngoài.
"Ba ba ba ba đã về rồi? !"
"Viên Viên, nhớ ba ba "
Hai đứa con nít ỏn ẻn ngây thơ nói.
Một trái một phải, lao mạnh vào trong lòng của Giang Châu.
Liễu Mộng Ly cũng nhìn thoáng ra phía bên ngoài.
Sau khi nhìn thấy Giang Châu cầm trong tay muôi múc nước, cô lập tức nhăn mày.
"Có nước đun sôi trong bình sứ, đừng uống nước lã, không an toàn."
Liễu Mộng Ly nói.
Giang Châu nhếch miệng cười, đồng ý.
Hắn buông muôi múc nước, lại đưa ra tay, nhẹ nhàng quét qua sống mũi của hai đứa con nít.
"Ba ba, ma ma nói Đoàn Đoàn cùng em gái sắp có quần áo mới mặc rồi!"
Cái đầu nhỏ đầy tóc mềm mại của Đoàn Đoàn cọ cọ ở trong lòng của Giang Châu, dáng dấp nũng nịu khiến cho trái tim của Giang Châu ấm áp.
"Viên Viên, muốn mặc, váy váy hoa "
Hai ngày này Viên Viên ăn nhiều chất béo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dường như cũng mịn màng hẳn.
Lúc này núc ních thịt, có hơi hồng hào, không còn là da mặt vàng khe như màu nến trước đây nữa.
Giang Châu nhịn không được, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn hình quả trứng của con gái.
"Đoàn Đoàn Viên Viên có muốn mặc váy hoa không??"
Giang Châu hỏi.
Hai đứa con nít vừa nghe đến váy hoa, ánh mắt lập tức sáng lên, ôm chân của Giang Châu dùng đầu cọ mạnh.
"Váy hoa váy hoa "
"Đoàn Đoàn thích hoa váy "
"Viên Viên cũng thích "
Giang Châu lau mồ hôi trên trán.
Hắn cười nói: “Tốt, Đoàn Đoàn Viên Viên nhắm mắt lại, lát nữa mới có thể mở mắt ra nhé!"
Hai đứa con nít ngoan ngoãn nghe lời nhắm hai mắt lại.
Giang Châu đi tới trước xe đẩy tay, lấy ra 6 thước vải dùng giấy báo gọi lại.
6 thước vải, vào thời hiện đại thì xấp xỉ 5 m2.
Vừa đủ may cho hai con cô con gái mỗi bé một bộ.
Giang Châu cầm vải, đi tới bên cạnh hai đứa con nít.
Bọn trẻ đang to mò từ từ nhắm hai mắt, vươn hai bàn tay nhỏ bé, che mắt lại.
Nhưng thực sự lại quá háo hức.
Hai đứa trẻ len lén từ giữa kẽ tay lộ ra một khe hở.
"Ba ba xong chưa?"
Đoàn Đoàn ỏn a ỏn ẻn hỏi.
"Viên Viên, muốn nhìn "
Giang Châu đi tới trước mặt hai con, cười nói: “Được rồi "
Hai đứa con nít nghe vậy, lập tức thả tay xuống mở mắt ra.
Một khối vải hoa cúc xinh xắn gọn gàng lập tức xuất hiện ở trước mặt của hai cô con gái nhỏ.
Hai đứa con nít kinh ngạc sững sờ.
Hai cô bé còn chưa từng có bái kiến xinh đẹp như vậy nhỏ bé vải len sọc!
"Nhìn có được hay không?"
Giang Châu hỏi.
"Đẹp! Đoàn Đoàn! Thích! Thích!"
"Viên Viên cũng thích! Giặt rũ giúp cất!"
Hai đứa trẻ, hoa chân múa tay vui sướng, muốn vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào bông hoa nhỏ, rồi lại sợ làm dơ.
Dáng vẻ cực kỳ thận trọng, khiến cho Giang Châu vừa chua xót lại cảm động.
Hắn nói: “Để ma ma may váy cho Đoàn Đoàn Viên Viên, có được không nào?"
Liễu Mộng Ly cũng vừa từ trong nhà bước ra.
Cô nhanh chóng nhìn thấy khối vải hoa ở trong tay của Giang Châu.
Liễu Mộng Ly đau lòng đi tới.
"Chất liệu này là bông tinh khiết, 1 thước 1 tệ à!?"
Cô có chút tiếc tiền: "Bọn nhỏ lớn nhanh, mua vải mắc như vậy lãng phí."
Giang Châu chỉ cười.
"Chỉ cần con thích, tiền này sẽ không xài uổng."
Giang Châu biết, tuy Liễu Mộng Ly tiếc tiền, thế nhưng đương nhiên cô rất ưng ý về khối vải này.
Dù sao, quần áo đẹp đẽ, người nào không thích?
Hơn nữa vẫn là mua váy cho con gái.
"Đáng tiếc là không thể mua vải may váy cho em được."
Giang Châu bỗng nhiên mở miệng nói.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Liễu Mộng Ly.
Cô vợ sửng sốt, chỉ cảm thấy gương mặt hơi nóng lên.
"Tui có áo quần mặc rồi, không cần..."
"Em mặc vào, nhất định rất đẹp."
Liễu Mộng Ly còn chưa nói hết câu, Giang Châu đã mở miệng cắt ngang cô.
Hắn cười khanh khách nhìn mình, ánh mắt dịu dàng, có tia tình ý mà từ trước tới giờ Liễu Mộng Ly chưa từng nhìn thấy.
Trái tim của cô cứ như bị vật gì đó chạm vào.
Gương mặt cũng nóng rực như bị lửa thiêu.
"Chiều này tui phải đi đến nhà dì Trương ở đầu thôn mượn máy may."
Liễu Mộng Ly nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện, nhẹ giọng nói.
Giang Châu cũng không suy nghĩ nhiều.
Hắn lại dùng khăn mặt lau mồ hôi trên trán, nhếch miệng cười.
"Anh đi làm cơm."
Thịt heo mua vào Tiết Thanh Minh còn chưa ăn xong.
Vì sợ hư.
Giang Châu còn ướp muối.
Cắt một miếng thịt, cho vào nước sạch rửa hai lần, rửa sạch gần hết muối dính trên đó.
Giang Châu mới bắt đầu nấu ăn.
Rau cần dại xào thịt, ớt khô xào hái ngoài cửa, một tô trứng hấp, và canh gan heo còn sót lại từ hôm qua.
Cuối cùng là một nồi lớn đầy cơm trắng.
Dựa vào tốc độ kiếm tiền hiện giờ của Giang Châu muốn ăn thịt tươi mỗi ngày cũng có chút miễn cưỡng.
Dù sao mới vừa trọng sinh có vài ngày.
Ngôi nhà này giống như một ngôi nhà tranh vách đất, chỗ nào cũng có vết nứt, chỗ nào cũng cần tiền sửa.
Giang Châu cũng không gấp.
Chân đạp thực địa, bước từng bước một.
Hắn chắc chắn có thể để cho bọn nhỏ có được cuộc sống tốt.