Chương 43: Nhắc nhở chính mình, nhất định không thể lại giẫm lên vết xe đổ (2)
"Lợi hại! Tay cậu cân thật chuẩn! 3 cân 2 lạng, không sai lạng nào!"
Giang Châu cũng nghiêm túc.
Lập tức đi lấy một mẩu than củi từ trong bếp, tiện tay xé nửa tờ báo, trực tiếp viết một tờ giấy nợ.
Còn ký tên của mình.
"Chú, chú cầm tờ giấy nợ này, ngày mai đem qua đây, cháu tính tiền cho chú, chú yên tâm, nếu cháu không trả công, chú cứ trực tiếp cầm giấy nợ đi báo công an, để đồng chí công an bắt cháu! Cháu nói được thì làm được!"
Giang Châu rất chân thành.
Nhìn Căn Quý cẩn thận từng li từng tí bỏ giấy nợ vào trong túi.
Mọi người lập tức sôi nổi.
Ai nấy đều nhận ra, thằng út Giang gia này thật sự mua lươn nha!
"Thực sự có bao nhiêu mua bấy nhiêu sao? !"
Một người lớn tiếng nói: "Nếu cậu mua thật, tui sẽ đi bắt ngay bây giờ!"
"Đúng vậy, dù sao lươn đều ở trong ruộng nhà chúng ta, tiện tay bắt là được, chúng ta thử một lần, ngày mai nếu như hắn không trả tiền, cũng không có tổn thất gì, còn cầm giấy nợ, có thể tìm đồng chí công an kiện hắn!"
"Đi thôi, đi bắt lươn, cho tiền hay không ngày mai sẽ biết!"
"Chúng ta cũng nhanh đi! 6 hào một cân đấy! Không ít đâu!"
...
Một đám người.
Tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Lúc này không ai thắc mắc tại sao Giang Châu bỗng nhiên bắt đầu làm ăn.
Bọn họ chỉ biết là bắt lươn, bán cho Giang Châu, có tiền cầm.
Vì vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, người trước cổng nhà Giang Châu đã tản đi sạch sẻ.
Trần Hồng Mai vẫn đang cầm búa đóng đế giày, từ xa tham gia náo nhiệt, nghe chưa rõ gì hết, đã nhìn thấy một đám người vội vã chạy ra ngoài.
Mấy đứa trẻ lúc tới đều khóc sướt mướt, giờ đứa nào đứa nấy đều ưỡn thẳng lưng.
Trần Hồng Mai có chút mông lung.
Tình huống gì đây?
Lúc này, ở trong sân.
Giang Châu đưa tay bóp bóp mi tâm.
Trên thực tế, hắn vốn định sau hai ngày này thu mua xong xuôi, tích lũy tài chính nhất định, mới thu mua lươn từ các thôn dân.
Trước kia cũng nghĩ tới ngày hôm nay thu mua ngày mai trả tiền.
Thế nhưng Giang Châu nghĩ đến danh tiếng trước đây của mình ở trong thôn, cảm thấy sẽ không có bao nhiêu thôn dân tin tưởng.
Không ngờ cho viết giấy nợ đám trẻ, lại còn giúp mình chiếm được tín nhiệm của thôn dân.
Giang Châu cảm thấy cách làm này của hắn, thực sự là đánh bậy đánh bạ làm đúng.
Trong sân yên tĩnh lại.
Giang Châu nhìn thoáng qua sắc trời, quyết định lại tiếp tục đan sọt.
Không ngờ vừa mới xoay người, đã nhìn thấy hai cô con gái đứng ở cạnh cửa, mỗi bên một bé, vừa căng thẳng vừa sợ hãi nhìn về phía hắn.
"Đoàn Đoàn Viên Viên?"
Giang Châu sửng sốt.
Vội vã bước nhanh tới, trong lòng thì căng thẳng.
Cũng không biết bọn nhỏ tỉnh lúc nào, chân trần đứng ở nơi này bao lâu.
Chắc hẳn đã bị đóng băng.
Hai đứa con nít thấy Giang Châu đi tới, lập tức "Oa" một tiếng, rốt cục khóc lên.
Đoàn Đoàn Viên Viên tỉnh một lúc rồi.
Chỉ là thấy trong viện bu đầy người, hai đứa trẻ rất sợ.
Trước đây trong nhà cũng đã tới rất nhiều người.
Đều là đến tìm Giang Châu.
Cãi nhau, đánh lộn, đủ lời khó nghe hai đứa trẻ đều nghe qua.
Hai bé rất sợ.
Trước đây, mỗi lần đều là ma ma kéo hai chị em ở phía sau.
Mà bây giờ, Liễu Mộng Ly không có mặt, hai đứa trẻ vừa kinh vừa sợ, núp ở phía sau cửa, vẻ mặt không biết làm sao.
Lúc này Giang Châu gọi Đoàn Đoàn Viên Viên.
Hai đứa con nít mới tỉnh hồn lại.
Trong đôi mắt vừa lớn vừa tròn.
Hai luồng giọt nước mắt lăn lã chã.
"Ba ba, Đoàn Đoàn sợ "
Giọng nói ỏn ẻn run rẩy, làm cho trái tim của Giang Châu kéo căng.
"Viên Viên, muốn ôm một cái, ba ba ôm Viên Viên một cái "
Em gái Viên Viên khóc đến mức khắp mặt đều là nước mắt.
Cô bé vươn cánh tay nhỏ núc ních thịt, nhẹ nhàng kéo vạt áo của Giang Châu, thân thể nhỏ bé lại khóc thút thít.
"Ba ba, sợ, Viên Viên sợ..."
Trái tim của Giang Châu thắt chặt.
Mãi đến giờ này khắc này, Giang Châu mới hiểu rõ, trước đây mình đã mang tới tổn thương bao lớn cho hai cô con gái nhỏ xíu.
Hắn vội ngồi xổm người xuống.
Vươn tay, ôm hai cô con gái vào trong lòng.
Vỗ nhè nhẹ vào sau lưng của Đoàn Đoàn Viên Viên, Giang Châu thấp giọng dụ dỗ nói: “Đừng sợ, ngoan, Đoàn Đoàn Viên Viên đừng sợ, ba ba ở, ba ba sẽ bảo hộ Đoàn Đoàn Viên Viên."
Giang Châu xoa dịu con mình.
Cẩn thận lau nước mắt cho hai cô con gái bé nhỏ.
Ở trong bộ ngực ấm áp rộng rãi của cha, mang theo sức mạnh khiến người ta yên tâm.
Hai đứa con nít cuối cùng cũng dừng khóc.
Giang Châu nhẹ giọng nói: “Đoàn Đoàn Viên Viên sau này không cần sợ nữa, các chú các bác sẽ không tới gây rắc rối nữa, chỉ cần có ba ba tại, Đoàn Đoàn Viên Viên mãi mãi cũng không cần sợ hãi."
Lời này của hắn, là nói cho hai con nghe.
Cũng là một lần nữa nhắc nhở mình.
Nhất định, nhất định không thể giẫm vào vết xe đổ.