Chương 47: Bã bánh dầu phộng, heo ăn thơm ngon (1)
Thời gian không còn sớm.
Giang Châu vốn còn dự định đi thuỷ sản Cung Tiêu Xã thăm dò tình hình.
Thế nhưng thuỷ sản Cung Tiêu Xã cách nơi này quá xa.
Rạp chiếu phim nằm ở một vùng ngoại ô nhỏ phía bắc huyện thành.
Mà thuỷ sản Cung Tiêu Xã ở phía nam huyện thành.
Một nam một bắc, nếu như đẩy xe đẩy tay qua, chắc phải mất tới 40 phút.
Hơn nữa trễ nãi thời gian, hắn chắc chắn sẽ về trễ.
Trong nhà không có đồ ăn, bọn nhỏ cùng Mộng Ly chắc chắn sẽ lo.
Quan trọng nhất là lỡ người trong thôn qua đưa lươn tiện thể lấy tiền, hắn không ở nhà, rất dễ tạo thành hiểu lầm.
Giang Châu suy nghĩ, dù sao giờ cũng mua thuốc rồi.
Ngày mai lại mang lươn đến thuỷ sản Cung Tiêu Xã, nói dối thật thê thảm, tiện thể hối lộ 2 gói Hồng Tháp Sơn, không có chuyện gì là không làm được.
Hắn đẩy xe đẩy tay, chuẩn bị từ phương bắc về gia.
Lúc đi tới ngã ba, hắn ngửi được một mùi dầu rán nồng nặc.
Đây là hương vị dầu phộng.
Dầu hạt cải còn phải qua một tháng nữa mới có thể ăn.
Dầu phộng vào mùa này, trên cơ bản là do Cung Tiêu Xã cung cấp bán ra.
Trong lòng hắn có chủ ý, Giang Châu đẩy xe đẩy tay về phía xưởng ép dầu.
... ... ... ... ...
Giữ cửa là người đàn ông trung niên.
Lúc này đang lười biếng dựa vào cửa, vẻ mặt buồn chán.
Xa xa nhìn thấy có người thanh niên đẩy xe đẩy tay qua đây, ông ta lập tức tỉnh táo.
"Dừng lại! Làm gì đấy? !"
Giơ tay không đánh người tươi cười.
Giang Châu trực tiếp lộ ra khuôn mặt tươi cười, đi tới phía trước, đưa một điếu thuốc.
"Dạ thưa chú, cháu tới hỏi thăm một việc."
Được đấy.
Vừa nhìn thấy điếu thuốc đưa qua, con mắt của bảo vệ lập tức sáng rực!
Đây là...
Hồng Tháp Sơn!
Biết điều đấy!
Bảo vệ vốn đang mặt mày căng thẳng lập tức nở nụ cười.
Ông đưa tay nhận, vẻ mặt hòa ái dễ gần: “Nói đi, chuyện gì! Chú biết gì đều nói cho cháu!"
Giang Châu nói: “Chú, gần đây có phải xưởng ép dầu chúng ta đang ép dầu hay không? Dầu phộng sao?"
Bảo vệ nhếch miệng cười.
"Đúng vậy, gần đây rau chưa trưởng thành, ép đều là dầu phộng, bên phía Cung Tiêu Xã muốn."
Bảo vệ nhìn về phía xe đẩy tay của hắn, bèn nhìn thấy một cái sọt.
"Thế nào? Cháu muốn ép dầu à?"
Giang Châu lắc đầu.
"Không phải, cháu chỉ muốn hỏi, xưởng các chú có bán bã bánh dầu hay không?"
Giang Châu cười hỏi.
Bã dầu bã bánh dầu.
Chính là phế liệu còn dư lại sau khi ép hết dầu.
Phần dầu hạt cải còn lại được gọi là dầu hạt cải dầu dùng để ủ phân rất tốt.
Từng nhà ép hết dầu, bẻ nát bánh dầu còn dư lại, trực tiếp vùi vào trong đất, năm sau hạt cải dầu sẽ vừa cao lại khoẻ.
Nhưng gia súc không thể ăn, ăn nhiều bã dầu cải gia súc sẽ bị trúng độc.
Mà mục đích lúc này Giang Châu tới đây, chính là bã bánh dầu đậu phộng.
Bã bánh dầu đậu phộng cũng giống với bã bánh cải dầu, khác biệt chính là bã bánh dầu đậu phộng có thể nuôi heo.
Đây chính là protein chất lượng cao.
Mỗi ngày lấy ra một chút, trộn với cỏ lợn hoặc thứ gì gì đó rồi nấu cho heo ăn.
Theo phương ngữ nông thôn là cho vỗ béo cho heo.
Quanh năm suốt tháng nuôi một con heo, từng nhà đều ước gì heo mập hơn một chút.
Cho nên, dù là thôn Lý Thất, không ít thôn dân đều sẽ mua bã bánh dầu đậu phộng cho heo ăn.
Thứ này rất thấy hiệu quả.
Heo ăn một lần, chỉ cần đến cuối tuần là có thể căng thêm một vòng thịt.
Đáng tiếc là thôn làng phần lớn đều là trồng rau củ quả.
Ít trồng đậu phộng.
Vì vậy, mỗi nhà đều có nhu cầu cực lớn đối với bã bánh dầu đậu phộng.
Mỗi năm đều có xe tới bán thứ này, Giang Châu còn nhớ rõ, 7 xu một cân, cung không đủ cầu.
Giang Châu xao động.
Mỗi lần hắn từ trong nhà tới huyện thành, đi đường xa như vậy, đều là bán một số thứ kiếm tiền từ người thành phố.
Nhưng nếu hắn mỗi lần mang một số vật trở về bán, còn không phải là lui tới hai chuyến đều kiếm tiền?
Cứ như vậy, sẽ tăng lên hiệu suất mình kiếm tiền.
Nghe Giang Châu qua đây mua bã bánh dầu, bảo vệ nhếch miệng cười.
"Mua thứ này làm gì? Thứ này, trong xưởng có thì có, thế nhưng không bán cho hộ gia đình nhỏ lẻ."
Bảo vệ nói: “Cũng có không ít người tới hỏi, cũng muốn mua mười cân hai mươi cân, trong xưởng ngại phiền, nên dứt khoát không bán, toàn lấy đến nhiều quá thì bán cho xí nghiệp nuôi heo tiện hơn."
"Không bán lẻ?"
Giang Châu nhíu mày, hiển nhiên có chút thất vọng.
Nhưng hắn suy nghĩ một chút, lại móc một điếu thuốc đưa cho bảo vệ.
"Chú, nghĩ cách giúp ạ, nhà cháu nuôi nhiều heo, có cách nào, có thể bán cho cháu hay không? Nhiều chút cũng được, cháu mua được."
Giang Châu chăm chú hỏi.
Không bán cho hộ gia đình nhỏ lẻ.
Thật sự là bởi vì phiền phức.
Đều là hộ gia đình nhỏ lẻ đến mua cho chính mình dùng.
Vào thời đại này, mỗi hộ cùng lắm nuôi một con heo, có thể mua bao nhiêu?
Hơn nữa, xưởng ép dầu ở tận huyện thành, ai rảnh rỗi ở không đi xa như vậy, chỉ vì qua đây mua mấy cân bã bánh dầu.
Cho nên trong xưởng sớm đã có quy định.
Dứt khoát không bán cho hộ gia đình nhỏ lẻ chỉ mua chút bã bánh dầu.