Chương 04:
Cuộc sống tạm ổn định một thời gian.
Khoảng thời gian đó, tôi yêu thích việc chơi piano, dùng âm nhạc để gột rửa những suy nghĩ tạp loạn.
Thỉnh thoảng hứng khởi, tôi còn tham gia vài cuộc thi nghiệp dư.
Giang Kiều Kiều biểu hiện cùng sở thích, tôi liền dạy cô ta, cùng đăng ký thi.
Cuối cùng tôi tiến vào vòng chung kết, còn Giang Kiều Kiều vì ít luyện tập, kỹ thuật thô sơ nên dừng bước từ vòng loại.
Tôi vẫn an ủi cô ta, đừng buồn, năm sau cố gắng lại.
Dẫn cô ta đi dạo phố, mua sắm.
Chẳng ngờ khi tôi thử một đôi giày cao gót, thuận miệng nói với nhân viên rằng định mang nó trong buổi thi piano chung kết.
Giang Kiều Kiều bỗng khóc òa lên.
Mọi người vây quanh hỏi han, cô ta chỉ im lặng khóc to hơn.
Cho đến khi Hạ Kinh Nhất nghe tin chạy đến, cô ta mới chịu mở lời.
“Chị Mộ Ảnh mang đôi giày này thật xinh, là em không xứng.”
“Em không xứng mặc quần áo đẹp, mang giày đẹp, cũng không xứng tham gia cuộc thi piano.”
“Sự xuất hiện của em đúng như mọi người nói, chỉ là tự chuốc lấy nhục nhã.”
“Em vốn dĩ không nên đến tìm anh Kinh Nhất!”
Ánh mắt Hạ Kinh Nhất lập tức lạnh đi: “Các người đã nói gì với cô ấy?”
Lời tôi nói chìm nghỉm giữa tiếng khóc của Giang Kiều Kiều, Hạ Kinh Nhất căn bản chẳng buồn nghe.
Hắn bảo cô ta giải thích rõ thêm lần nữa.
Giải thích rõ tình hình sự việc, giải thích “mọi người” mà cô ta nhắc đến rốt cuộc là ai, giải thích chúng tôi đối xử tốt với cô ta thế nào…
Nhưng cô ta chỉ cắn chặt môi, nét mặt đầy tủi nhục, lặng lẽ rơi lệ.
Đêm hôm đó, Hạ Kinh Nhất ra lệnh cho người hành hạ tôi bằng hình phạt trảo chỉ.
Hắn bẻ gãy xương tay tôi, đóng đầy đinh sắt vào lòng bàn chân tôi.
Hắn khiến tôi không bao giờ có thể thi piano nữa, cũng chẳng thể mang đôi giày cao gót xinh đẹp kia.
Tất cả chỉ để an ủi tâm hồn tổn thương của Giang Kiều Kiều.
“Tôi chỉ muốn dạy dỗ cậu một chút, nhưng Kiều Kiều buồn đến phát khóc rồi kìa!"