Chương 06: (Hoàn)
Việc chuyển giao diễn ra vào ngày thứ ba, cũng là sinh nhật Giang Kiều Kiều.
Đêm hôm trước, vì không muốn nói chuyện với Hạ Kinh Nhất, tôi sớm giả vờ ngủ ở mép giường.
Không hiểu Hạ Kinh Nhất nổi hứng gì, cũng nằm xuống bên cạnh tôi từ sớm.
Hắn vòng tay qua eo tôi, kéo tôi vào lòng.
Hơi thở phả bên tai, giọng nói nhẹ tựa ảo giác.
“A Ảnh, sau ngày mai, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
“Chỉ cần qua ngày mai thôi…”
Tôi gật đầu lia lịa trong lòng.
Hắn không làm chuyện người bình thường nên làm, xét theo một khía cạnh nào đó, đúng là cùng loại với người máy; ở bên nhau mãi mãi chắc cũng không phải điều gì khó thực hiện.
Ngày sinh nhật của Giang Kiều Kiều nhanh chóng tới.
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn xa hoa bậc nhất Kinh Thị.
Người ra vào tấp nập, thuận tiện cho việc chuyển giao, cũng khiến Hạ Kinh Nhất không nghi ngờ gì.
Tôi ngồi xe lăn tiến vào sảnh tiệc.
Lách qua những khoảng trống giữa dòng người, tôi thấy Giang Kiều Kiều mặc váy công chúa,
được mọi người vây quanh như sao Bắc Đẩu, đứng trước chiếc bánh kem khổng lồ sáu tầng, nở nụ cười rạng rỡ.
Quả nhiên, cô ta sinh ra đã mang hào quang nữ chính, luôn biết cách ngược dòng mà lên, nắm giữ vị trí cao nhất.
Giang Kiều Kiều hiện tại, quá khứ đau thương về cha mẹ nuôi đã được nam chính và Hạ Kinh Nhất hợp lực giải quyết xong xuôi.
Cặp gia đình nhà họ Hạ vì có “người anh tốt” Hạ Kinh Nhất mà đối xử với cô ta vô cùng chiều chuộng.
Chờ đến khi nam chính kia – kẻ suốt ngày chẳng thèm về nhà – diễn xong màn cầu xin vợ quay lại, cuộc sống hoàn mỹ viên mãn sẽ tiếp tục chờ đợi cô ta.
Chỉ có mình tôi, từ đầu chí cuối, giống như một trò cười.
Theo kế hoạch, khi Hạ Kinh Nhất bước lên cùng Giang Kiều Kiều cắt bánh sinh nhật,
tôi giả vờ hỏi chuyện đồ ăn, và lặng lẽ hoàn thành việc chuyển giao với AI đang cải trang thành bồi bàn.
Tôi tưởng rằng quá trình này sẽ rất dài, sẽ rất đau đớn.
Nhưng không hề.
Chỉ thoáng chút choáng váng, tôi đã nhận được một thân thể mới.
Cảm giác đau đớn ấy, còn chẳng bằng một phần ngàn những gì Hạ Kinh Nhất từng gây ra cho tôi.
AI được huấn luyện bài bản đã học thuộc biểu cảm của tôi, ánh mắt nhìn về phía Hạ Kinh Nhất.
Còn tôi, tay bê khay thức ăn, cẩn trọng bước đi bằng đôi chân vẫn còn lúng túng, nhưng đã không còn là những bước đi yếu ớt hư phù ngày xưa, dần dần rời khỏi sảnh tiệc.
Đoạn đường ngắn cho tới cửa ra như kéo dài cách biệt cả một thế giới.
Cuối cùng, tôi vẫn nhịn không được quay đầu nhìn lại một cái.
Nhưng đúng lúc đó, dòng người bỗng dạt sang hai bên.