Chương 28: Bùn dính trên chân mình còn chưa rửa sạch.
“Cậu…”.
Vương Tuyết nghẹn họng!
“Cố Vân Tịch, nơi này là Giang Châu, một trong những thành phố cấp một của nước ta, cậu tới đây làm gì?
Nơi này là chỗ cậu có thể đến sao?”.
Cố Vân Tịch không để ý đến cô ta!
Cố Vân Tịch không để ý đến Vương Tuyết, Vương Tuyết càng hăng hái hơn: “Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!
Mau trả lời đi, nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi đây đấy!”.
Cố Vân Tịch: “…”.
Cố Vân Tịch nở nụ cười, nụ cười có hơi nghiền ngẫm.
Có Lục Hạo Đình ở đây, có lẽ đúng là không có ai có bản lĩnh đuổi cô ra khỏi đây cả!
“Tôi sợ quá!”.
“Cậu…”.
Vương Tuyết thật sự nổi cáu!
Những người xung quanh đều dồn ánh mắt về đây, Vương Tuyết đã quen bị chú ý như vậy rồi, cô ta lập tức kiêu ngạo, ưỡn ngực lên: “Cậu biết sợ thì tốt!”.
Cố Vân Tịch liếc mắt.
Vương Tịch khoe khoang: “Cố Vân Tịch, cậu không nghĩ tới đúng không!?
Cha tôi thế mà lại tài giỏi như vậy, hơn nữa cuối cùng còn được điều đến thành phố lớn như là Giang Châu, cậu biết không?
Bây giờ tôi đã có hộ khẩu ở Giang Châu rồi, tôi là người thành phố lớn rồi, sau này cũng sẽ gả cho người nhà giàu ở thành phố lớn, con tôi cũng sẽ học ở thành phố lớn, mà tất cả những thứ này, cả đời này cậu cũng đừng mơ có được!”.
“Đúng là trùng hợp!
Thì ra cậu cũng là người Giang Châu à!
Đáng tiếc!
Trời sinh không có cái số mệnh đó, mặc dù sinh ra ở đây, nhưng vẫn phải về quê sống, chỉ có nơi đó mới xứng với cậu thôi!”.
Bây giờ là thời đại kinh tế phát triển chưa từng có, thành phố và nông thôn chênh lệch rất lớn, thành phố Giang Châu là thành phố cao cấp cấp một của cả nước, bởi vì dân cư ở thành phố đã bão hoà, cho nên việc đăng ký hộ khẩu được quản lý rất nghiêm ngặt.
Những người không có hộ khẩu cư trú tại đây tuy có thể làm việc, mua nhà ở đây, nhưng con cái lại không có quyền học ở đây, trường học về cơ bản đều không nhận.
Trong xã hội ngày nay, khoảng cách giữa giáo dục thành thị và nông thôn quá lớn!
Nhà ở thành phố Giang Châu thường có giá khoảng 100 nghìn tệ trên một mét vuông, những nhà ở trung tâm thành phố hoặc ở khu vực gần trường học đều phải trên 100 nghìn hoặc 200 nghìn trên một mét vuông, giá nhà kinh khủng như vậy khiến cho rất nhiều người phải chùn bước!
Cho nên, bây giờ Vương Tuyết vô cùng đắc ý.
Đáng tiếc, cô ta đợi rất lâu mà vẫn không thấy vẻ mặt hâm mộ và ghen tị của Cố Vân Tịch đâu cả!
Cô ta nhíu mày, trong lòng rất không vui!
Cô ta cảm thấy Cố Vân Tịch hình như thay đổi rồi, cô ta vô cùng chán ghét cái bản mặt thản nhiên bình tĩnh của Cố Vân Tịch, trước đây Cố Vân Tịch rất dễ trêu!
Chỉ cần kích thích Cố Vân Tịch một chút là Cố Vân Tịch sẽ nhìn cô ta với vẻ mặt căm phẫn bực bội đau khổ.
Vương Tuyết quả thật cực kỳ thích cái vẻ mặt cậu chướng mắt tôi, nhưng vẫn không thể làm gì được tôi!
“Cố Vân Tịch, sao cậu không nói gì?
Có phải bị kích thích đến ngu người rồi không?”.
Vương Tuyết cười: “Cũng đúng, cái loại người không ai cần như cậu, đời này cũng không được tốt số như vậy đâu, cuộc sống ở quê không dễ chịu lắm đúng không!?
Không phải cậu đã cưới một tên nhà quê chân đất để sinh sống tiếp sao?
Sao lại chạy tới đây?”.
“Chậc chậc chậc!
Chắc không phải lừa tiền người ta, chạy tới Giang Châu hưởng thụ đấy chứ?
Nhìn cái dáng vẻ hồ ly tinh của cậu kìa, tên nhà quê đó cũng xui xẻo thật, lại bị cậu lừa gạt!”.
“Nhưng mà anh ta cũng đáng đời lắm, nhà nghèo đúng là nhà nghèo, nhất quyết cưới cậu về nhà làm gì, cựu đại tiểu thư của chúng ta từ nhỏ đã là một thiên kim tiểu thư rồi mà!
Chẳng qua sau này…bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi…hahaha!”.
Lời nói của Vương Tuyết quả thật có sức bùng nổ, bao hàm quá nhiều nội dung, nhất thời những ánh mắt nhiều chuyện xung quanh lập tức dồn lên người Cố Vân Tịch.
Xã hội phát triển chưa từng có, lòng người xốc nổi chưa từng có, điều tệ hại nhất bây giờ chính là lòng người hiểm ác!
Cố Vân Tịch quá đẹp, hơn nữa không phải là kiểu đẹp cổ điển, đẹp thanh thuần, vẻ đẹp của cô rất rực rỡ, rất thời thượng!
Cái khí chất cao quý trên người cô giống như là thấm đẫm từ trong xương rồi vậy!
Quá đẹp, quá chói mắt, quá dễ khiến người xung quanh bị lu mờ, vì vậy không ít người nghe Vương Tuyết nói xong là đều tỏ vẻ khinh thường đối với Cố Vân Tịch!
Chẳng qua, Cố Vân Tịch nhìn thấy hết ánh mắt và nét mặt của những người xung quanh, nhưng cô không hề hoang mang chút nào, cô nhìn Vương Tuyết, khoé miệng thậm chí còn mỉm cười: “Cậu ghen tị với tôi sao?
Nghe cái giọng điệu của cậu kìa, đứng từ xa cũng có thể ngửi được mùi “cay” đó!”.
Vương Tuyết trợn trừng mắt: “Cậu…”.
Cố Vân Tịch chậm rãi nói: “Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi còn nhỏ, nhưng chưa từng sống cuộc sống không bằng heo chó, tôi gặp được người tốt, sống tốt hơn cậu, cậu ghen tị trong lòng, nhưng không có được, cậu tức giận có đúng không?”.
Cố Vân Tịch tiếp tục nói: “Cái tên nhà quê nghèo rớt mồng tơi mà cậu nói, bây giờ cũng đang ở đây, tôi tới thăm anh ấy, từ lúc mấy tuổi tôi đã biết anh ấy, chúng tôi đính hôn với nhau từ nhỏ, mấy năm qua nếu không nhờ anh ấy thì tôi thật sự không thể nào sống thư thái như bây giờ được”.
“Cho nên!
Người như vậy, cho dù nghèo, tôi cũng sẽ không chê anh ấy, nhưng mà cậu…”.
Cố Vân Tịch liếc nhìn Vương Tịch từ trên xuống dưới: “Bùn dính trên chân mình còn chưa rửa sạch, mà đã bắt đầu xem thường chân đất rồi à?
Xã hội ngày nay, không ai dễ dàng để sống yên ổn tại một thành phố lớn cả, cô mới đến thành phố được mấy ngày mà đã bắt đầu xem thường nông dân rồi sao?”.
Vương Tuyết nhất thời nổi giận: “Cậu…cậu nói bậy, tôi…”.
Cho dù cô ta ngốc thì cũng biết những lời nói của Cố Vân Tịch không hay ho gì, quả nhiên, ánh mắt những người xung quanh nhìn cô ta đều không tốt lành gì!
Vương Tuyết tức giận, nhưng mà nghĩ đến cha mình, cô ta lại nhất thời tự tin!
Lúc này, Cố Vân Tịch đã bắt đầu tính tiền, trả tiền xong, cô đẩy xe đẩy rời đi, còn Vương Tuyết, cô không rảnh quan tâm!
Nhưng mà nếu Vương Tuyết ở đây, cho dù Cố Vân Tịch không đi tìm cô ta thì cô ta cũng sẽ tự tìm đến.
C74 -