Chương 14: Em Cứ Giữ Lấy Số Tiền Này, Sau Này, Chúng Ta Sẽ Xây Một Căn Nhà Lớn
Ở thời điểm này, tại thôn nghèo nàn lạc hậu như thôn Lục Gia, chuyện sinh con gần như phụ thuộc hoàn toàn vào bản thân người phụ nữ. Có rất nhiều người, từ sau khi xác nhận mang thai cho đến sinh con đều chưa từng đến bệnh viện lần nào. Vào lúc sắp sinh, bọn họ sẽ tìm một bà đỡ, rồi tự mình sinh ở trong nhà.
Cố Vãn Thanh chính chỉ là bởi vì mang song bào thai, thân thể không thoải mái nên mới đến phòng khám bệnh nhìn xem, mua thuốc giữ thai. Mà ở trong nhận thức của Cố Vãn Thanh, thuốc giữ thai đã là một khoản tiêu phí rất lớn. Lục Lập Hành lại muốn mang nàng đi kiểm tra khoa sản? Khám thai ở bệnh viện lớn đó chính là chỗ mà kẻ có tiền mới có thể đi được.
"Anh… anh biết khám thai tốn bao nhiêu tiền không?"
Lục Lập Hành cười nói: "Đương nhiên biết, nhưng mà phải đi, với thân thể này của em sợ là không chịu đựng nổi hai đứa nhỏ giày vò, không thể bởi vì sinh con mệt mỏi mà khiến cho mình suy sụp được!"
"Anh sẽ lo lắng chuyện tiền bạc, em không cần lo lắng. Chuyện em cần làm bây giờ là ở nhà ăn uống và nghỉ ngơi để bồi dưỡng thân thể và con, sau đó an tâm sinh bọn nhỏ ra, chuyện còn lại đều không phải lo lắng."
Đây cũng chuyện khiến cho Lục Lập Hành cảm thấy hối hận nhất ở kiếp trước. Khi đó, hắn ngay cả nằm mơ cũng thường xuyên mơ tới Cố Vãn Thanh và các con. Chỉ tiếc là, bởi vì con chết từ lúc thai nghén cho nên hắn chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ.
Một đời này, cho dù như thế nào, cho dù là dốc hết tất cả, hắn cũng muốn để Cố Vãn Thanh và các con được bình an.
"Thế nhưng, thế nhưng mà…" Trong đầu Cố Vãn Thanh cảm thấy hơi loạn.
Những chuyện xảy ra trong hai ngày này đều quá không chân thực, khiến cho nàng luôn cảm thấy như ở trong mộng. Hiện tại, ngay cả lời nói của Lục Lập Hành, nàng đều sắp nghe không hiểu.
"Không có thế nhưng gì cả, nghe anh, cất giữ cho tốt, chờ trữ đủ thì chúng ta sẽ xây căn phòng lớn!"
Căn nhà hiện tại chỉ là nhà ngói với hai gian. Nhà bếp ở bên cạnh, nhà xí ở phía sau, một cái lều thô sơ, một cửa sổ còn hở. Mùa hè còn tốt, thế nhưng mùa đông căn bản là không thể ở được.
Lục Lập Hành cảm thấy nhiệm vụ của mình còn rất nặng.
"Còn… còn muốn xây nhà?" Đầu óc Cố Vãn Thanh đã thanh tỉnh lại đôi chút.
"Ừm, đúng vậy, em nghỉ ngơi trước đi, anh mang theo Đại Hoàng lên núi bắt thỏ hoang."
Lục Lập Hành quay người rời đi.
Cố Vãn Thanh bước nhanh ra tới cửa, trông thấy hắn mang theo rổ, kêu Đại Hoàng, cùng Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ tiến vào núi. Nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn. Cho đến khi không nhìn thấy nữa, Cố Vãn Thanh mới đỡ bụng của mình.
"Các con à, ba của các con nói muốn xây cho chúng ta một căn phòng lớn!"
…
Trong núi, đi không được bao lâu, Lục Lập Hành đã nhìn thấy mấy cây nấm gan bò. Hắn chỉ cho hai người Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ:
“Chính là mấy cây kia, các người thấy chưa?”
“Ừm, thấy rồi.” Hai người gật đầu.
Lục Lập Hành nói: “Hai người mỗi người hái mấy cây bỏ vào giỏ đi.”
“Hả? Đây chính là anh nhìn thấy trước mà.” Vương Thiết Trụ gãi gãi đầu.
Lưu Phú Nhân cũng nói: “Đúng vậy, cái này thuộc về cháu, cháu đi hái đi.”
Lục Lập Hành nhìn ra tâm tư của hai người. Hắn gật gật đầu, đi qua hái đám nấm gan bò kia lên. Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ nhìn với vẻ mặt hâm mộ.
Sau khi hái xong, Lục Lập Hành thuận tay bỏ nấm vào rổ của Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ.
Hai người giật nảy mình.
“Này… anh, anh Lục, anh làm gì vậy?”
“Tôi hái mà, tôi có quyền xử lý đúng không? Chia cho hai người một chút.”
“Lát nữa gặp được cây có độc, tôi cũng sẽ hái lại đây cho hai người xem, để tránh việc hái lầm.”
“Thật ra chú Lưu nói rất đúng, nấm này ăn vào thực sự sẽ chết người.”
“Các người cũng không muốn tôi gánh tội danh giết người trên lưng đúng chứ?”
Nghe Lục Lập Hành nói như vậy, hai người lập tức bị dọa:
“Không, không, không, chúng tôi sẽ nhận, cảm ơn anh Lục.”
“Cảm ơn Tiểu Hành.”
Ba người lại tiếp tục tiến lên.
Chỉ chốc lát sau, Vương Thiết Trụ phát hiện một đống nấm, hắn hưng phấn nói:
“Ở đó, tôi thấy được rồi, một đống lớn!”
Lưu Phú Nhân và Lục Lập Hành cũng lui trở về.
Đại Hoàng cũng hướng về phía đống nấm gan bò kia.
“Đại Hoàng, quay lại!” Lục Lập Hành lập tức ngăn lại.
Vương Thiết Trụ đang muốn đi qua nghe vậy thì gãi gãi đầu: “Làm sao vậy? Nếu không có việc gì thì để cho Đại Hoàng hái cũng được mà?”
“Đống nấm kia có độc.”
“Hả?”
Vương Thiết Trụ lập tức lui ra sau mấy bước, Đại Hoàng cũng chạy trở lại.
Lưu Phú Nhân tò mò hỏi: “Tiểu Hành, sao cháu biết chúng nó có độc vậy? Rễ của nó đều là màu trắng mà?”
Lưu Phú Nhân còn nhớ rõ lời nói của Lục Lập Hành với Vương Cường.
Lục Lập Hành đi qua, hái một cây rồi đưa cho Lưu Phú Nhân.
“Chú Lưu, nhìn xem, có điểm gì khác nhau không?”
Lưu Phú Nhân lấy một cây nấm bình thường ở trong rổ ra so sánh. Rất nhanh, hắn đã nhìn ra:
“Màu trắng của cây có độc này không được tự nhiên.”
“Đúng vậy, màu trắng này không được tự nhiên, trắng giả, không độc sẽ có một chút màu vàng. Chú thử bẻ cây có độc này ra nhìn một chút đi.”
Lưu Phú Nhân bẻ cây nấm ra với vẻ mặt nghi hoặc. Trong nháy mắt, cây nấm gan bò trong tay hắn biến thành màu lam.
Lưu Phú Nhân sửng sốt:
“Cái này… thay đổi màu sắc? Sao có thể chứ?”
“Ừm, nếu như thực sự không phân biệt được thì có thể dùng cách này. Được rồi, chúng ta chia nhau ra đi tìm đi.”
“Đi, đi.”
Lưu Phú Nhân còn chưa phản ứng lại từ trong chấn động, nhưng mà nhìn bóng lưng rời đi của Lục Lập Hành thì trong mắt lại tràn đầy sự kính nể.
“Tiểu Hành, sao cháu lại biết mấy thứ này?”
“Ừm thì, lúc trước cháu không có ai chơi cùng, nên chơi đùa một mình ở trên núi, chơi mãi cuối cùng tự đúc kết ra được.” Lục Lập Hành đã tìm sẵn cái cớ từ trước.
Trên thực tế, bởi vì trước kia hắn quá khốn nạn, quả thật cũng không có ai chơi cùng.
Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân đều không hề nghi ngờ chuyện này, còn an ủi Lục Lập Hành:
“Không có việc gì cả, Tiểu Hành, sau này cứ sống thật tốt, mọi người sẽ chậm rãi tiếp nhận cháu mà thôi.”
“Đúng vậy, anh Lục, sau này tôi sẽ nói tốt giúp anh.”
Lục Lập Hành nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Sau đó, ba người chia binh ba đường nhưng mà cách nhau không xa.
Đại Hoàng theo Lục Lập Hành, chờ sau khi không nhìn thấy Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân, Lục Lập Hành mới chọn dùng cẩm nang khí vận trong ba lô.
"Đi, Đại Hoàng, bắt đầu làm việc nào!"
"Gâu! ~ " Đại Hoàng hưng phấn xông lên phía trước.
Lục Lập Hành dùng thời gian mười phút đồng hồ, hái đầy một rổ nấm.
Hắn tìm một tảng đá rồi ngồi xuống, cùng Đại Hoàng chú ý đến gió thổi cỏ lay xung quanh.
Năm phút sau, một người một chó nghe được động tĩnh của thỏ.
Đại Hoàng lập tức xông ra ngoài. Bởi vì trước đó từng phối hợp rất tốt với Lục Lập Hành, Đại Hoàng biết phải đuổi con thỏ tới gần người Lục Lập Hành.
Lúc này, cách chỗ bọn họ không xa, Vương Thiết Trụ cũng nhìn thấy một con thỏ. Hắn đã hái được non nửa rổ nấm. Thế nhưng, hắn nhớ tới hai ngày trước, Lục Lập Hành đưa thỏ cho nhà mình để hầm canh, Vương Thiết Trụ lập tức thèm ăn.
"Không được, mình cũng phải đi bắt một con thỏ mới được!"
Vương Thiết Trụ cẩn thận mang theo rổ, đuổi theo con thỏ chạy về phía trước.
Thế nhưng, mỗi lần cách con thỏ vô cùng gần, Vương Thiết Trụ đều phát hiện, con thỏ lại chạy mất. Vương Thiết Trụ đành phải tiếp tục đuổi. Cứ như vậy một đường truy đuổi, thể lực Vương Thiết Trụ đều sắp cạn sạch nhưng vẫn không thể bắt được. Hắn có chút nhụt chí.
Ngay tại lúc Vương Thiết Trụ chuẩn bị từ bỏ, hắn phát hiện con thỏ lại dừng lại, thật giống như là đang chờ cái gì đó. Vương Thiết Trụ nghi hoặc nhíu mày. Mắt thấy con thỏ cách mình vô cùng gần, trong lòng của hắn rất ngứa ngáy!
"Được rồi, thử lại một lần cuối cùng!"
Vương Thiết Trụ để rổ ở bên cạnh, cong lưng lại làm tư thế hổ vồ, hướng về phía con thỏ bên người.
Con thỏ không hề động đậy.
Vương Thiết Trụ cuối cùng cũng tìm được thời cơ, nhào tới.
Đáng tiếc!
Con thỏ nghe thấy động tĩnh, chạy đi trong nháy mắt.
Vương Thiết Trụ: …
“Tao không tin là không bắt được mày.”
Vương Thiết Trụ lại điên cuồng đuổi theo con thỏ.
Hắn cuối cùng chơi được cơ hội thứ hai. Con thỏ dừng lại cạnh rìa bãi cỏ, không nhìn thấy phía trước. Có tiếng sột soạt truyền tới, nhưng con thỏ không hề bị ảnh hưởng.
Vương Thiết Trụ cắn chặt răng, phóng nhanh tới, quyết định liều lần thứ hai.
Lúc này, Vương Thiết Trụ đang cố gắng điều sức lực, tìm đúng thời gian, nhắm ngay mục tiêu. Hắn lấy đà một cái, nhảy xuống…
Mắt thấy mình sắp bắt được con thỏ.
Ngay sau đó…
Hắn trơ mắt nhìn con thỏ chạy đi ngay dưới ngón tay mình.
Cùng lúc đó.
Hắn thấy một con thỏ khác chạy như bay mà đến, phía sau nó chính là chó Đại Hoàng đang đuổi!
Lúc con thỏ chạy ngang qua bên người Vương Thiết Trụ, nó không thèm dừng lại chút, thậm chí còn đụng phải chóp mũi Vương Thiết Trụ.
Vương Thiết Trụ cao hứng vươn tay, muốn bắt nó.
Sau một khắc.
Hắn trông thấy con thỏ đụng đầu vào trên tảng đá, lăn một vòng, tứ chi hướng lên trời…
Đã chết!
Mà người ngồi trên tảng đá lớn kia chính là Lục Lập Hành.
Vương Thiết Trụ: ?
Tình huống gì thế này?
------