Chương 20: Tầm Quan Trọng Của Việc Cưới Vợ, Học Được Chưa (2)
Lục Lập Hành nhận ra Cố Vãn Thanh đang nhìn chằm chằm hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, hỏi:
"Làm sao vậy? Vãn Thanh, nếu như em cảm thấy anh không nên đưa con thỏ cho người ta, anh sẽ đi…"
"Không, không cần." Cố Vãn Thanh vội vàng ngăn cản hắn.
"Lục Lập Hành."
"Ừm?"
"Em rất vui."
"Ừm." Lục Lập Hành gật gật đầu, nở nụ cười.
Cố Vãn Thanh nghiêm túc nói:
"Từ lúc kết hôn cho tới nay, em nằm mơ cũng đều nghĩ về việc hai chúng ta có thể sống một cuộc sống vui vẻ, có thể chăm cho gia đình nhỏ này. Sau đó cùng nhau sinh đứa con, nuôi dưỡng đứa nhỏ lớn lên."
"Nhưng mà, trước đó anh…" Nói tới đây, Cố Vãn Thanh dừng một chút. Nàng không muốn nhắc lại chuyện trước kia nữa.
"Nhưng mà hiện tại, em rất vui vẻ."
Nếu như là Lục Lập Hành bây giờ, nàng sẽ không cần lo lắng chuyện đứa nhỏ bị phá, cũng không cần lo lắng việc mình sẽ không nuôi nổi đứa nhỏ. Đứa nhỏ có thể khỏe mạnh trưởng thành chính là tâm nguyện lớn nhất của Cố Vãn Thanh hiện tại.
"Hy vọng anh không phải chỉ là đang làm bộ cho em xem."
Một người bỗng nhiên thay đổi quá lớn, tuy rằng khiến cho nàng vui vẻ, nhưng mà cũng rất lo lắng. Sợ vừa tỉnh lại thì tất cả đều chỉ là giấc mộng.
Cuối cùng cũng thấy Cố Vãn Thanh mở lòng, Lục Lập Hành cũng cảm thấy vui vẻ.
"Yên tâm đi, sẽ không đâu, anh rất muốn cùng em và đứa nhỏ có một cuộc sống vui vẻ, muốn làm một người cha tốt, một người chồng tốt!"
Cố Vãn Thanh gật đầu.
Lục Lập Hành nói: "Mấy con thỏ này cứ để ở đây trước đã? Đợi buổi tối, anh sẽ đem đi bán đổi lương thực."
"Được!" Cố Vãn Thanh gật đầu.
…
Vương gia.
Vương Thiết Trụ vô cùng cao hứng trở về nhà.
Vương đại nương thấy hắn mang theo một rổ nấm thối thì cảm thấy mờ mịt:
"Con làm cái gì vậy?"
Vương Thiết Trụ nói: "Mẹ, đây là nấm gan bò, có thể ăn còn có thể bán lấy tiền. Con hôm nay tận mắt nhìn thấy Lập Hành bán được rất nhiều tiền!"
"Lục Lập Hành?"
"Đúng, chính là anh Lục của con!"
"Anh Lục? Thiết Trụ, con không phát sốt đó chứ?"
Vương đại nương biết rõ, đứa con này của mình bình thường ghét nhất là Lục Lập Hành. Nhất là khi biết hắn thường xuyên trộm một số đồ ăn của nhà bọn họ, Thiết Trụ quả thực đã bùng nổ.
Hôm nay, thế mà lại gọi anh Lục?
"Sao có thể chứ? Mẹ, không nói nữa, còn phải qua nhà anh Lục ăn cơm. À, đây là con thỏ mà con và anh Lục cùng nhau bắt được! Mẹ buổi tối nhớ hầm canh cho cha con uống!"
Vương Thiết Trụ lại đến chuồng gà lấy hai quả trứng gà của hôm nay:
"Hôm nay ăn thịt, chắc là không cần đến trứng gà đâu? Con cầm qua cho chị dâu Vãn Thanh ăn!"
Nói xong, Vương Thiết Trụ không đợi mẹ mình phản ứng lại đã bỏ chạy.
"Ai? Thiết Trụ, Thiết Trụ?"
Thấy con trai không để ý tới mình, Vương đại nương nhìn một rổ nấm và một con thỏ béo, vẻ mặt nghi hoặc: "Kỳ quái, rốt cuộc là đứa con nhà mình thay đổi, hay là tiểu tử Lục Lập Hành kia thay đổi rồi?"
…
Lục gia.
Lưu Phú Nhân rất nhanh đã mang theo một con thỏ được làm sạch trở về, đi cùng hắn chính là Lục Thiên Thiên.
Đầu con thỏ đương nhiên là cho Đại Hoàng.
"Tiểu Hành, Vãn Thanh, các cháu đợi một chút, chú sẽ đi làm món ngon cho mọi người ăn."
Lưu Phú Nhân nói xong liền vào phòng bếp.
Thấy Vương Thiết Trụ lại đây, còn gọi Vương Thiết Trụ:
"Đến, Thiết Trụ, nhóm lửa giúp chú."
"Đến đây, đến đây!"
Cố Vãn Thanh nhìn một màn vui vẻ này, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu ấm áp.
Nếu như là lúc trước, tuyệt đối sẽ không có nào đến nhà bọn họ ăn cơm cả.
Mối quan hệ của Lục Lập Hành không tốt, tính tình còn thối. Căn bản không ai muốn chơi cùng hắn cả, càng đừng nói đến việc đến nhà chơi.
Nàng vô cùng thích bầu không khí náo nhiệt như này.
Lưu Phú Nhân vào phòng bếp, bắt đầu làm việc.
Đầu tiên là chặt con thỏ.
Trong phòng có chút tối, nhưng đây là thôn Lục gia, đều là bảy giờ tối mới có điện, mỗi ngày chỉ có hai giờ.
Đốt chút đèn dầu, Lưu Phú Nhân lại cảm thấy luyến tiếc. Hắn liền bắt đầu chặt thịt thỏ. Mới vừa chặt hai cái, Lưu Phú Nhân bỗng nhiên kinh hô một tiếng:
"Ai nha!"
"Làm sao vậy, làm sao vậy?"
Lục Lập Hành và Vương Thiết Trụ chạy nhanh lại đây.
Lưu Phú Nhân một bên vừa ôm tay vừa nói:
"Không có việc gì cả, sống dao đụng vào tay, không cần lo lắng."
Lục Lập Hành đi qua xem xét, phát hiện không có miệng vết thương, chỉ là mu bàn tay rất đỏ.
Hắn chạy nhanh qua, nói: "Chú Lưu, ngài nghỉ ngơi đi, để cháu làm cho!"
"Hả? Bỏ đi, chú nhớ cháu không biết nấu cơm, để chú làm cho!"
"Nhưng mà tay của chú…"
"Không sao cả, chú còn có thể làm!" Lưu Phú Nhân dự định tiếp tục.
Lúc này, Cố Vãn Thanh cũng đã đi tới, nói:
"Chú Lưu, để Lục Lập Hành làm đi? Hắn biết nấu cơm, người nghỉ một chút đi."
Lưu Phú Nhân nghi hoặc quay đầu, nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Cháu? Cháu biết nấu cơm ?"
------