Chương 34: Chị Dâu, Có Phải Chị Lại Nhớ Anh Hai Rồi Không?
Hoàng Cường nao nao.
Trông thấy Hoàng Quý, hắn vội vàng chặn xe lại.
Quan hệ của cặp vợ chồng già rất tốt, Hoàng Cường không nghĩ ra nên nói với Hoàng Quý như thế nào.
“Cha, con...”
“Con cái gì mà con? Quay lại đây!”
“Còn cả mày nữa, Lục Lập Hành, mày còn dám để Đại Hoàng cắn ông? May mà ông già này vận khí tốt, mày cũng tới đây, cùng tao đi gặp cha mày! Tao không tin ông ấy đánh không chết mày!”
Hoàng Quý quyết tâm, nhất định phải khiến cho Lục Lập Hành trả giá đắt.
Nếu không, thằng nhóc này tương lai sẽ thành kẻ gây họa.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ thở dài.
Đại Hoàng đứng trước Lục Lập Hành, lớn tiếng sủa vào mặt Hoàng Quý đang quát tháo phía trước.
Không ai được làm hại chủ nhân của nó.
Hoàng Cường lúc này mới hiểu những lời dặn dò Lục Lập Hành vừa nói với mình có ý gì.
Hắn đang định nói chuyện thì thấy Hoàng Quý đã đi lên phía trước, giơ quải trượng lên muốn đánh Lục Lập Hành.
Hoàng Cường vội chạy tới, kịp ngăn trước Lục Lập Hành: “Cha, đừng!”
Vương Thiết Trụ đột nhiên tiến tới, vươn tay, nắm lấy cây gậy trong tay Hoàng Quý.
“Đừng đánh.”
Hoàng Quý thở phì phò: “Thiết Trụ? Đây là như thế nào? Sao mày lại đi dây dưa với Lục Lập Hành?”
“Hẳn là lần vi phạm đầu tiên của mày đi? Tao nhớ mày là một đứa con ngoan mà, mau buông ra nhanh, để tao giáo huấn thằng nhóc thúi này trước đã! Lát nữa sẽ dạy dỗ mày sau!”
Vương Thiết Trụ nhíu mày.
Hoàng Cường vẻ mặt đau khổ, tiến lên phía trước đoạt lại cây gậy trong tay Hoàng Quý: “Cha, không thể đánh.”
Bởi vì có ba người ngăn phía trước, Hoàng Quý không nhìn thấy Vương Ái Phương ở trên xe.
Ông chỉ nhìn thấy vết máu đỏ sẫm trên người Lục Lập Hành và Hoàng Cường.
Đây là do lúc bế Vương đại nương bị dính vào.
“Mày, mày, thằng nhóc thúi này, đã bị người ta hố tới thương tích đầy mình rồi còn không cho tao đánh nó? Vậy tao liền đánh mày!”
“Cha!”
Hoàng Cường cũng không nhịn được nữa, tránh sang một bên, mở rộng tầm nhìn.
“Cha nhìn một chút đi!”
Mặc dù biết cha sẽ đau lòng, nhưng bây giờ, nếu như không cho ông biết chuyện của mẹ hắn nữa, sợ rằng sẽ khó mà giải thích được rõ ràng.
“Cha xem một chút đi!”
“Nhìn cái gì mà nhìn...”
Hoàng Quý còn chưa nói xong, cả người đã sững lại tại chỗ.
“Ái Phương? Ái Phương!”
“Ái Phương sao vậy?”
Ông run rẩy đi tới, nhẹ vươn tay ra muốn chạm vào người Vương Ái Phương.
Thử mấy lần, tay vẫn không chạm tới bà.
“Có chuyện gì xảy ra? Sao trên người vợ lại nhiều máu thế này? Có phải là do Lục Lập Hành làm không? Tên khốn kiếp này, mày đợi tao...”
“Cha!”
Hoàng Cường không nghe nổi nữa, lớn tiếng nói.
“Chuyện này không liên quan gì tới Lục Lập Hành cả, là mẹ bị ngã!”
“Lúc con gặp được mẹ, mẹ đã nằm trên mặt đất, bên cạnh còn có kiwi mới hái từ trên vách núi bên cạnh xuống, là hái cho Tiểu Thạch.”
“Nếu như không phải có Lục Lập Hành ở đó, con căn bản không vác nổi mẹ về tới đây. Cậu ấy là đến giúp đỡ, cả Đại Hoàng và Thiết Trụ đều như vậy!”
“Bây giờ không thể chậm trễ hơn nữa được, chúng ta phải nhanh tới bệnh viện khám! Mẹ đã hôn mê suốt một đường về đây rồi! Có chuyện gì thì để sau rồi nói được không? Đến lúc đó con sẽ giải thích rõ ràng với cha sau?”
Hoàng Cường có chút run rẩy nói.
“Con, mẹ con, bà ấy...”
“Bây giờ vẫn còn kịp, chú đừng lo lắng, chúng cháu nhất định sẽ cứu được cô nhà.”
“Đi đi, mấy đứa đi trước, mấy đứa đi trước...”
Hoàng Quý vội vàng rút lại quải trượng, đứng dịch sang một bên.
Ông yên lặng đứng đó như người mất hồn.
Lục Lập Hành vốn muốn nhanh chóng lái xe đi, thế nhưng lại phát hiện không có chỗ đi.
Hắn đành phải lên tiếng nhắc nhở: “Chú Hoàng, phiền chú đứng dịch sang một chút.”
“À, à.”
Hoàng Quý căn bản không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Ông vội vàng đứng dịch sang một bên.
Tận tới khi xe đã lái đi xa rồi.
Hoàng Quý lúc này mới lên tiếng: “Lục Lập Hành.”
Lục Lập Hành quay đầu, nhìn về phía ông.
Hoàng Quý hé miệng, khẽ nói: “Tạ ơn cậu.”
Lục Lập Hành đột nhiên cười.
Người thôn Lục gia chính là như vậy.
Bản tâm không xấu, thậm chí có thể nói là thiên tính thiện lương.
Xưa nay không bao giờ có tâm địa gian xảo gì.
Kể cả trước đó có lớn tiếng mắng chửi rồi đánh nhau thế nào, họ cũng sẽ vì một việc rất đơn giản mà cảm ân.
Lục Lập Hành tin tưởng rằng, cuối cùng sẽ có một ngày hắn được tất cả mọi người ở đây tiếp nhận.
“Không cần cám ơn đâu ạ, ông chủ Hoàng, chúng ta đi thôi!”
...
Buổi trưa.
Lục Lập Hành không trở về ăn cơm.
Cố Vãn Thanh thấy thời gian đã muộn, có chút lo lắng:
“Thiên Thiên, em nói xem anh hai đang làm gì? Sao giờ này vẫn chưa trở về?”
Lục Thiên Thiên chu mỏ lên, suy tư một hồi, đáp: “Anh hai nhất định là đi kiếm tiền mua đồ lấy lòng chị dâu, chị dâu lo lắng cho anh hai sao?”
“Chị dâu à, anh hai thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không sao đâu, có điều giờ đã là trưa rồi, chúng ta đi làm cơm cho anh hai ăn có được không?”
Lục Thiên Thiên ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn Cố Vãn Thanh: “Như vậy, anh hai trở về là có thể được ăn cơm nóng hổi rồi~~”
------