Chương 37: Cô Phát Hiện, Mình Càng Ngày Càng Thích Lục Lập Hành.
Trước khi vào cửa.
Cố Vãn Thanh kỳ thực đã củng cố tâm lý.
Nhưng sau khi đi vào, nhìn thấy Lục Lập Hành, trái tim của cô vẫn là thắt lại.
Trên quần của hắn, trên áo sơ mi, trên cánh tay, tất cả đều có vết máu.
Ngay cả trên mặt, cũng có vết máu.
Đầu tóc rối bù.
Vẻ mặt tiều tụy từ trước nay chưa từng có, giống như là người bị đánh.
Kết hôn đã lâu như vậy, Cố Vãn Thanh chưa bao giờ thấy quá Lục Lập Hành chật vật như vậy.
Hắn vốn là một người bá đạo, chưa bao giờ để mình chịu thiệt.
Điều đầu tiên Cố Vãn Thanh nghĩ tới, chính là Lục Lập Hành bị thương.
Trong nháy mắt đó, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Lục Lập Hành gần đây đối xử với cô rất tốt.
Cô cũng sắp buông thả đề phòng, cũng chuẩn bị làm hòa và sống với hắn cả đời, nuôi dạy đứa nhỏ thật tốt.
Cô phải thừa nhận rằng, mình đã bắt đầu tiếp nhận Lục Lập Hành.
Lúc hắn không ở nhà, sẽ nhớ hắn.
Lúc hắn ở nhà, ánh mắt cũng sẽ không tự giác rơi ở trên người hắn.
Cố Vãn Thanh không dám nghĩ, nếu như Lục Lập Hành bị thương.
Cô phải làm sao?
Thế nhưng.
Cô không chút do dự nắm lấy tay Lục Lập Hành:
"Bị thương chỗ nào? Bác sĩ Trương đâu? Bác sĩ Trương đi đâu rồi? Sao lại không băng bó cho anh chứ?"
"Bác sĩ Trương!"
Cố Vãn Thanh nghiêng người liền muốn đi gọi Trương Xuân Lôi.
Lục Lập Hành nắm tay giữ cô lại.
"Vãn Thanh."
Lúc gọi tên cô, Lục Lập Hành bỗng nhiên nở một nụ cười.
Cách một đời, rốt cuộc nhìn thấy cô ấy quan tâm đến mình.
Lục Lập Hành còn tưởng rằng, sẽ mất một thời gian rất dài để cô ấy chấp nhận hắn sau những gì hắn đã làm tổn thương cô.
Nhưng bây giờ.
Hắn rất vui vẻ.
Vợ của hắn đã bắt đầu quan tâm đến hắn rồi.
Đời này trọng sinh, thật đáng giá.
"Vãn Thanh, đừng đi."
Cố Vãn Thanh quay đầu lại, khóe mắt vẫn còn nước mắt:
"Như vậy sao được, trên người anh nhiều máu như vậy, em... Em sợ..."
Cô cũng không biết mình sợ cái gì.
Chẳng qua là cảm thấy, Lục Lập Hành không thể có chuyện gì được.
Lục Lập Hành kéo cô lại gần:
"Đừng sợ, máu này không phải của anh."
"?"
Cố Vãn Thanh há miệng, khuôn mặt không dám tin tưởng.
Lục Lập Hành dùng sức lau tay, vảy máu trên tay nhanh chóng bóng ra.
"Em xem, không phải của anh."
"Trên quần áo cũng không phải."
Lục Lập Hành lại đem góc áo kéo lên.
"Anh không bị thương."
Cố Vãn Thanh cuối cùng cũng yên tâm, nhưng trong nháy mắt, trong lòng lại dâng lên:
"Vậy máu trên người anh là ở đâu ra?"
Lục Lập Hành còn chưa nói, giọng nói của Trần Tú Trân đã vang lên:
"Còn có thể chỗ nào nữa? Đương nhiên là từ mẹ chồng tôi rồi. Cô không nhìn thấy bác sĩ Trương vẫn luôn ở trong phòng khám à, mẹ chồng tôi bị thương! Cố Vãn Thanh, cô đang mang thai, tôi không muốn làm cô tổn thương, cô mau tránh ra, tôi phải giáo huấn cái tên tiểu tử xấu xa này."
Trần Tú Trân kéo tay áo lên, ánh mắt hung ác.
Cố Vãn Thanh nghe xong, sững sờ nhìn về phía Lục Lập Hành.
"Là thật vậy sao?"
Lục Lập Hành vội vàng lắc đầu:
"Không phải."
Trần Tú Trân nổi giận: "Cô hỏi như vậy hắn làm sao sẽ thừa nhận? Lục Lập Hành vốn là một tên côn đồ, đáng lẽ trưởng thôn phải đuổi hắn ra khỏi thôn, thật sự là hơi quá đáng!"
Cố Vãn Thanh không nói gì.
Lục Lập Hành chỉ lo Trần Tú Trân làm tổn thương Cố Vãn Thanh.
Trong bụng Vãn Thanh còn có em bé, bất kỳ sơ xuất nào cũng không thể có.
Hắn đi về phía trước một bước, muốn đem Trần Tú Trân với Cố Vãn Thanh tách ra.
Đúng lúc này, Lục Lập Hành cảm giác được cánh tay của mình bị Cố Vãn Thanh nắm chặt.
Cô kéo hắn lại phía sau.
Vốn dĩ thân hình gầy gò, lại chắn ở trước mặt của hắn.
Ánh mắt quật cường, ngữ khí lạnh lùng:
"Em tin anh, Lục Lập Hành, anh đứng phía sau em."
"Trần đại tỷ, Lục Lập Hành nói không phải, khẳng định là không phải, chuyện này có còn hiểu lầm, sao chị không hỏi ông chủ Hoàng trước?"
Cố Vãn Thanh cũng không biết mình bị làm sao.
Nhưng trực giác nói cho cô biết, phải tin tưởng Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành hiện tại không còn là Lục Lập Hành bốc đồng của trước đây nữa.
Lục Lập Hành bỗng nhiên mũi đau xót.
Cô gái nhỏ gầy yếu này, hóa ra lại dễ dàng tin tưởng mình như vậy được.
Không trách được trước kia cô bị tên "Khốn nạn" Lục Lập Hành kia lừa gạt tiền, một lần lại một lần.
Nhưng điều này cũng đủ để chứng minh, trong lòng cô có hắn.
Về sau, sau này phải đối xử thật tốt với cô gái này mới được.
Được cô tin tưởng, cũng là một chuyện vui vẻ.
Trần Tú Trân chưa bao giờ nghĩ đến Cố Vãn Thanh không muốn tránh ra, cô tức giận tiến lên, muốn tranh luận với hai người bọn họ một phen.
Phía sau, một lực mạnh kéo tới.
Cô lảo đảo một cái, cơ hồ bị kéo ngã trên mặt đất.
Một cái tay chống đất mới ổn định được người.
Đỉnh đầu, là Hoàng Cường tức giận: "Đủ rồi!"
Trần Tú Trân hơi sửng sờ, ngẩng đầu lên.
Cô không dám tin nhìn Hoàng Cường, lập tức không biết nên làm gì bây giờ.
Cô với Hoàng Cường kết hôn được mười năm rồi.
Hoàng Cường tuy rằng lớn lên nhìn trông rất cường tráng, nhưng là chưa từng quát cô như thế, mà vẫn luôn cười đùa tí tửng.
Ngược lại là cô, thường xuyên mắng Hoàng Cường, nhưng hắn vẫn lựa chọn nhường nhịn.
------