Chương 5: Em Tắm Trước Đi, Nhớ Chú Ý Nhiệt Độ
Hai người vừa tắm mưa, trên người Lục Lập Hành cũng đầy bùn.
Hắn thuần thục ngồi ở phía sau bếp lò, dùng diêm nhen lá cây tùng, bỏ vào trong lò. Sau đó bắt đầu bỏ thêm các khúc gỗ nhỏ.
Sau khi bỏ gỗ nhỏ vào, hắn bắt đầu bỏ các khúc gỗ lớn.
Lửa lập tức bốc cháy.
Lục Lập Hành lại đứng dậy, rót nước trong thùng vào nồi sắt lớn.
Nước chỉ chiếm một phần ba.
Lục Lập Hành cầm thùng không rồi cầm lấy đòn gánh, đi ra ngoài xách nước.
Cố Vãn Thanh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Cho đến khi Lục Lập Hành đi ngang qua bên người mình, cô mới phản ứng được:
“Anh… anh biết nhóm lửa sao?"
Trước kia, lúc cô nấu cơm, từng nhờ Lục Lập Hành giúp đỡ nhóm lửa.
Nhưng mà lần đó, Lục Lập Hành cái gì cũng không biết, nhóm nửa ngày đều không thể nhóm ra lửa.
Còn làm cho toàn bộ nhà bếp chướng khí mù mịt, mặt mình cũng đầy nhọ nồi màu đen. Thậm chí hắn còn mắng Cố Vãn Thanh, nói cái gì mà một đại nam nhân, sao có thể làm loại chuyện lặt vặt này được. Có cũng là chuyện mà phụ nữ phải làm.
Từ đó về sau, hắn chưa từng đi vào nhà bếp lần nào nữa.
"À, ngày ngày nhìn em làm nên học được."
Lục Lập Hành tùy tiện tìm cái lý do lấp liếm cho qua.
"Đi nghỉ ngơi đi, lát nữa anh sẽ gọi em."
"Thiên Thiên, em cùng chị dâu đi vào trong phòng chơi đi."
Tuổi của Lục Thiên Thiên còn nhỏ, buổi sáng còn đang tức giận, lúc này đã quên.
Trông thấy anh hai đối xử với chị hai tốt như vậy, nàng cũng thật sự vui vẻ.
"Vâng ạ, chị hai, đi, em dìu chị đi nghỉ ngơi."
Cố Vãn Thanh gật gật đầu, nhìn về phía Lục Lập Hành với vẻ nghi ngờ.
Hắn hôm nay sao lại cổ quái như vậy?
Sau hai mươi phút.
Nước nóng lên, Lục Lập Hành lấy chậu lớn dùng để tắm rửa trong nhà ra, rửa sạch sẽ rồi bỏ vào trong phòng.
Sau khi đổ nước nóng vào, lại bắt đầu thêm nước lạnh.
Cho đến khi nhiệt độ nước phù hợp, hắn mới gọi Cố Vãn Thanh:
"Được rồi, em tắm rửa đi, tắm rửa sạch sẽ liền có thể ăn cơm rồi."
Vẻ mặt Cố Vãn Thanh tràn đầy sự chấn kinh.
Nàng nắm tay, đi vào chậu lớn bên cạnh, trong thành vẫn cảm thấy bất an.
"Lục Lập Hành, anh rốt cuộc muốn làm gì? Em không còn tiền nữa…"
Trước kia, lúc Lục Lập Hành cần tiền đều sẽ đối xử với nàng vô cùng tốt.
Nhưng mà sau khi lấy được tiền thì như biến thành người khác vậy.
"Anh không cần tiền." Trong lòng Lục Lập Hành cảm thấy vô cùng áy náy.
"Vãn Thanh, sau này anh sẽ không hỏi em chuyện tiền nữa."
Cố Vãn Thanh nghe xong lời này thì càng khẩn trương hơn:
"Anh, anh có phải là không muốn đứa nhỏ đúng không? Không được! Em không đồng ý…”
Nàng đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài.
Lục Lập Hành tranh thủ thời gian ngăn nàng lại.
"Vãn Thanh, anh không phải là không muốn đứa nhỏ, ngược lại, anh còn rất chờ mong đứa nhỏ được sinh ra."
"Anh muốn chăm sóc em thật tốt, cũng muốn chăm sóc đứa nhỏ thật tốt. Em cho anh thời gian, anh sẽ chứng minh cho em xem."
"Nếu như sau này, anh lại đối với em không tốt thì anh sẽ bị trận lở đất đè chết!"
"Đừng…"
Nghe thấy Lục Lập Hành nói như vậy, Cố Vãn Thanh lập tức mềm lòng.
"Đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy, em… em đi tắm là được chứ gì."
Nàng đi đến bên cạnh chậu lớn, thử nhiệt độ nước một chút, có chút xoắn xuýt:
"Hơi nóng, em đi thêm chút nước lạnh…"
"Em đừng nhúc nhích, để anh đi cho!"
Lục Lập Hành không đợi Cố Vãn Thanh nói chuyện đã xông ra ngoài rồi.
Trong lúc nhất thời, Cố Vãn Thanh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Trong mấy tháng gả tới đây, cho tới bây giờ Lục Lập Hành chưa từng thân mật như thế lần nào.
Ngay cả nước rửa chân đều luôn do nàng phục vụ.
Cố Vãn Thanh nghi ngờ mà liếc nhìn Lục Thiên Thiên một cái.
Lục Thiên Thiên nghiêng đầu: "Chị hai, anh hai có phải là uống rượu đến hồ đồ rồi hay không?"
Cố Vãn Thanh cắn cắn môi, không nói gì.
Nếu đã không đi được thì nhìn xem Lục Lập Hành rốt cuộc là muốn làm gì.
Lục Lập Hành đổ thêm nước lạnh, ra hiệu cho Cố Vãn Thanh thử một chút.
Cố Vãn Thanh cầm góc áo, hít sâu một hơi rồi ngồi xổm xuống.
Thử xong, nàng gật gật đầu: "Nhiệt độ được rồi."
Lục Lập Hành hài lòng cười: "Ừm, anh nhớ kỹ rồi, đây là nhiệt độ nước tắm rửa của em, em tắm đi."
Mặt Cố Vãn Thanh hơi đỏ lên.
"Anh, anh nói chuyện này làm gì?"
"Như này thì lần sau sẽ không xảy ra sai lầm nữa!"
Cố Vãn Thanh nhìn hắn với vẻ mặt cổ quái, há hốc mồm, lại không biết nói cái gì.
Lục Lập Hành sợ nàng sẽ nói mấy lời như muốn rời đi, liền vội vàng nói:
"Anh đi ra ngoài trước, Thiên Thiên, em ở chỗ này giúp đỡ chị dâu, lát nữa cứ ném quần áo bẩn ở cửa ra vào là được, buổi chiều anh sẽ giặt."
Lục Lập Hành nói xong thì đi ra ngoài cửa còn thuận tiện đóng cửa lại.
Cố Vãn Thanh và Lục Thiên Thiên hai mặt nhìn nhau.
Nhưng trên người đúng là quá bẩn, không tắm rửa cũng không được.
"Thiên Thiên, đi đóng cửa lại."
Mấy ngày trước, Lục Lập Hành còn hoàn toàn không để ý đến chuyện nàng mang thai, muốn làm chút gì đó.
Nàng phải đề phòng Lục Lập Hành.
"Vâng!" Lục Thiên Thiên gật gật đầu, nhu thuận đi đóng cửa.
Lục Lập Hành đi ra không bao xa bỗng nghe được tiếng đóng cửa, hắn quay đầu lại liếc một cái.
Đại Hoàng đang chơi đùa ở trong sân lập tức chạy đến cạnh cửa, kêu to với Lục Lập Hành!
“Gâu gâu ~~ "
Lục Lập Hành bất đắc dĩ lắc đầu.
Mình kiếp trước thật sự là khốn nạn đến mức ngay cả chó đều muốn đề phòng.
Trong phòng.
Cố Vãn Thanh nghe thấy tiếng chó sủa, càng thêm xác định Lục Lập Hành không có ý tốt.
Nàng nuôi Đại Hoàng nửa năm, biết thân thể nàng hiện tại không tốt. Lúc Lục Lập Hành tức giận mắng chửi người, nó hầu như đều ngăn ở trước mặt của nàng.
May mà mình có đóng cửa.
Nàng phải tắm rửa nhanh mới được.
Ngoài cửa.
Lục Lập Hành cũng không nói thêm điều gì, dù sao, muốn để Vãn Thanh và người nhà tiếp nhận mình là chuyện cần thời gian.
Nếu đổi lại là mình, đại khái cũng sẽ không tin chuyện một người lại đột nhiên thay đổi.
Hắn đi đến bên bờ sông.
Bởi vì trời mưa to, nước sông dâng lên rất nhiều, vũng bùn nhỏ ngày thường đã sâu đến nửa chân.
Gần đây cũng không có người nào, thời tiết cũng không lạnh. Hắn cởi quần áo xuống, nhanh chóng tắm rửa qua một chút.
Nước suối trong núi mang theo cảm giác lạnh lẽo khiến Lục Lập Hành thanh tỉnh hơn không ít. Hắn lau mặt, lại nhìn bốn phía, không khỏi cảm khái, mình thật sự đã trọng sinh.
Sau khi tắm xong, Lục Lập Hành mặc quần áo tử tế rồi chuẩn bị đi trở về.
Hắn vừa quay người lại, ánh mắt lập tức sáng rực lên.
Cạnh bờ sông có một đám cần nước lớn!
Kiếp trước, lúc ở trong thành phố, muốn ăn một bó cần nước cũng là chuyện vô cùng khó khăn!
Thật đúng lúc, hôm nay có thức ăn rồi.
Chỉ là, cần nước này có chút nhỏ yếu.
Lục Lập Hành suy nghĩ một lúc, phát hiện bốn phía không có ai.
Hắn mua chất tăng trưởng thực vật từ trong ba lô không gian của mình.
Trong tay hắn lập tức xuất hiện một cái bình nhỏ.
Trong đầu cũng xuất hiện giới thiệu về chất tăng trưởng thực vật: "Chất tăng trưởng thực vật: Có thể gia tăng tốc độ sinh trưởng của thực vật, có thể pha loãng để sử dụng, nồng độ càng cao thì thực vật lớn lên càng nhanh."
"Chú thích: Đồ mà hệ thống ban thưởng đều là đồ cao cấp, thuần thiên nhiên không gây ô nhiễm, không tác dụng phụ, xin kí chủ yên tâm sử dụng."
Tốt như vậy sao?
Lục Lập Hành mở cái bình ra, thận trọng lấy chút chất tăng trưởng thực vật, nhỏ xuống đám cần nước kia.
Một lát sau.
Lục Lập Hành nhìn thấy đám cần nước kia bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng.
Cành lá biến thành vô cùng mập mạp.
"Xem ra đúng thật là có hiệu quả!"
Lục Lập Hành lấy một nắm cần nước lớn rồi cao hứng trở về nhà.
Hắn vừa đạt được kỹ năng nấu ăn cấp đại sư, hắn chẳng những biết đánh lửa, còn có thể nấu cơm.
Đây chính là một cơ hội tốt để biểu hiện ở trước mặt Cố Vãn Thanh.
Lục Lập Hành vui vẻ mở tủ thức ăn ra.
Một lát sau, hắn ngây người.
Mấy cái túi trong tủ thức ăn đều trống rỗng.
Cái duy nhất không trống thì bên trong chỉ chứa một chút bột ngô màu vàng.
Lục Lập Hành nhớ tới lời nói trước đó của Cố Vãn Thanh.
Trong nhà không có lương thực.
Nhưng hắn không nghĩ tới, thế mà lại trống rỗng như thế.
Một nắm bột ngô này chỉ có thể làm một bột bánh.
Thế nhưng, Cố Vãn Thanh đang mang thai.
Cũng bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ nên rất khó giữ được đứa nhỏ.
Sao có thể chỉ ăn bột ngô được?
Lúc này đã giữa trưa rồi mà bữa sáng còn chưa ăn.
Hiện tại đi lên núi tìm thức ăn đã còn không kịp.
Lục Lập Hành trầm tư một lát, đứng dậy đi sang nhà bên cạnh.
Nhà Vương đại nương bên cạnh nuôi mấy con gà, hắn phải đi mượn chút đồ ăn mới được.
Mới vừa đi tới trong sân, trong nhà đã vang lên giọng nói của Vương đại nương:
"Ai vậy?"
"Cháu, Lục Lập Hành! Đại nương, cháu…"
Lục Lập Hành còn chưa nói hết, cửa vốn đang mở bỗng "Rầm" một tiếng, bị đóng lại.
"Lại là tên lỗ mãng này, lúc này tới đây làm cái gì? Đúng là xui xẻo!"
------