Chương 39: Video giám sát vả mặt bốp bốp (1)
“Cô Dương, sao cô biết ba mẹ em đã dạy em như thế nào, em chỉ biết, họ dạy tốt hơn cô giáo không có đạo đức giáo viên như cô là đủ rồi!”
Tuy rằng Dương Lệ có chút kinh hãi vì khí thế của Tô Lạc Ương, nhưng nghĩ đến một học sinh như cô có thể có khí thế gì, huống hồ cô còn dám mắng cô ta không có đạo đức giáo viên, trong khoảng thời gian ngắn tức giận đến cái mũi đều lệch, “Em, em còn dám mắng tôi không có đạo đức giáo viên!”
“Phải, chuyện em không có làm, em sẽ không thừa nhận, nếu cô có đạo đức giáo viên thì sẽ không không phân xanh đỏ đen trắng tùy tiện bôi nhọ học sinh? Nếu cô có đạo đức giáo viên, sao sẽ tùy ý nhục mạ ba mẹ học sinh? Những chuyện này đều là giáo dưỡng giáo viên nên có sao?”
Giọng nói Tô Lạc Ương to lớn vang dội, chẳng những người trong phòng học có thể nghe được, phòng học cách không xa bên ngoài cũng có thể nghe được, những học sinh dò đầu tìm hiểu kia cũng cảm thấy Tô Lạc Ương nói có chút đạo lý.
Hơn nữa bọn họ cũng nghe được Dương Lệ nói ra lời không nên phát ra từ trong miệng giáo viên, nghĩ vậy, sắc mặt bọn họ nhìn Dương Lệ cũng có chút cảm giác khinh thường.
Một giáo viên không có đạo đức thì không xứng làm giáo viên, trong lúc nhất thời, bọn học sinh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ lên, chẳng qua ngại với Dương Lệ là cô giáo, bọn họ cũng không dám phóng lớn giọng nói.
Nhưng cho dù là như vậy, Dương Lệ vẫn là có thể nghe được một ít từ mẫn cảm, nhục mạ học sinh, nhục mạ phụ huynh gì đó.
Dương Lệ tức giận đến mặt lúc đỏ lúc xanh, ánh mắt nhìn Tô Lạc Ương càng thêm chán ghét, Tô Lạc Ương lại làm cô mất mặt.
Dương Lệ tức giận đến lấy sách gõ bệ cửa sổ, “Tô Lạc Ương, em đừng dời đề tài, hiện tại lập tức lập tức ra ngoại quét dọn sạch sẽ cửa phòng học!”
“Vì sao em phải ra làm?”
Dương Lệ cắn răng nghiến lợi, "Em xem ở đây làm đến bẩn như vậy, tất cả mọi người nói là em làm, còn không chịu thừa nhận sao?"
“Không phải em làm, vì sao phải thừa nhận!” Giọng nói thanh lãnh của Tô Lạc Ương vang lên!
“Tô Lạc Ương, cô liền thừa nhận đi, chúng tôi đều nhìn thấy là cô làm!”
“Đúng vậy, ha ha ha, đây là cô làm, đừng không thừa nhận!”
Tô Lạc Ương cười lạnh, năng lực trả đũa của đám bạn nhỏ này thật đúng là được!
“Rõ ràng là các người làm, hiện tại còn vu hãm Lạc Ương!” Giọng nói thanh thúy rõ ràng vang lên ở bên cạnh Tô Lạc Ương, Lâm Tiêu Vũ tức giận đến hoàn toàn không nói lắp.
Những người đó vẫn mặt không đổi sắc, “Chúng tôi vu hãm cô ta? Cô có chứng cứ không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Mặt Lâm Tiêu Vũ ửng hồng, đang muốn tiếp tục cãi lại, kết quả bị Tô Lạc Ương kéo lại.
Tô Lạc Ương lắc đầu với cô ấy, sau đó chuyển mắt nhìn về phía những người đó, thật là lão hổ không phát uy thật đúng là xem cô vẫn là Tô Lạc Ương trước kia!
Đôi mắt nhìn quét một vòng, “Các người ai có máy tính!”
Tất cả học sinh cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, mặc kệ Tô Lạc Ương muốn máy tính làm gì, bọn họ lại không ngu, ai sẽ vô duyên vô cớ cho người khác mượn máy tính!
Lại là giọng nói dễ nghe giống như biển rộng kia vang lên, “Tôi có!”
Mọi người nhìn lại nơi phát ra âm thanh, khi nhìn thấy là ai lên tiếng, toàn bộ mọi người đều là vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Dương Lệ cũng vậy!
C49 -