Chương 49: Một đêm kia (3)
Nghĩ đến chính mình cứ như vậy gần như không mảnh áo che thân ngủ một đêm với người đàn ông kia liền không nhịn được đỏ mặt lên, Tô Lạc Ương cầm quần áo ở một bên lên, sau đó nhanh chóng thay, sợ người đàn ông đã rời đi kia đột nhiên quay đầu trở về, sau đó tùy ý trải chăn rồi đi ra khỏi phòng!
Tô Lạc Ương ra khỏi phòng, liền thấy có hai thuộc hạ của Kỳ Mặc Trần đứng ở cửa đang nói chuyện với nhau, nghe thấy được âm thanh cửa mở ra, hai người đàn ông lập tức có biểu tình trận địa sẵn sàng đón quân địch, đứng nghiêm, hai người cung kính cúi người thân thể đến 90 độ, đồng thời hô, “Lạc Ương tiểu thư!”
A……
Tô Lạc Ương bị hai người này dọa sợ, đầu óc hai người này không có bệnh chứ!
Trước kia những người ở Kỳ trạch này đối với cô còn tính là khách khí, nhưng cũng không có khách khí đến loại tình trạng này, chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm qua cô cứu Kỳ Mặc Trần?
Lúc này, bụng lại đúng lúc kêu lên ục ục, thôi không nghĩ nữa, đi ăn cơm trước!
Giờ phút này, dưới lầu
Trước bàn ăn, tay thon dài của Kỳ Mặc Trần bưng ly sứ bạch ngọc đang uống nước trà thanh tâm nhạt nhẽo, sắc mặt ngoại trừ bởi vì phát bệnh còn hơi có vẻ tái nhợt, một thân khí chất đạm nhiên kia mới là hấp dẫn người nhất.
Nếu ngày thường Kỳ Mặc Trần là Satan ác ma, vậy Kỳ Mặc Trần hiện tại liền giống như bị thứ gì hút đi tất cả hơi thở cuồng bạo hung ác, sạch sẽ đến giống như một thiên thần hoàn mỹ, nhất cử nhất động đều có thể làm người xem đến si mê.
“Khụ, khụ……” Bốn người đàn ông ngồi ở đối diện đồng thời bị một ngụm canh làm sặc.
Không có cách nào khác, một bàn tiệc lớn này, bọn họ chỉ xem chứ không ăn được, chỉ có thể uống canh!
Đúng lúc này, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, sau khi Tô Lạc Ương cộp cộp cộp xuống lầu mới phát hiện năm người đàn ông kim quang lấp lánh ngồi ở trước bàn ăn.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Lạc Ương lập tức tối đen, nghĩ đến chính mình đói đến ngực dán lưng, mấy người đàn ông này lại ở chỗ này ăn uống thỏa thích liền giận sôi máu.
Tô Lạc Ương ôm bụng đi về phía mấy người đàn ông phát ra kim quang kia, vừa đi vừa mở miệng lên án, “Mấy người không phải chứ, ăn cơm cũng không gọi tôi, tôi đã sắp chết đói!”
Khương Vũ quen thuộc với Tô Lạc Ương nhất đứng lên, vẻ mặt ân cần giúp Tô Lạc Ương dời đi ghế dựa bên cạnh Kỳ Mặc Trần, “Chị dâu đã đến rồi, mau ngồi mau ngồi, tôi đều sắp chết đói!”
“Hả……” Sắp chết chết không nên là cô sao!
Sau khi Tô Lạc Ương ngồi xuống, Khương Vũ nhìn về phía người đàn ông đã buông ly sứ bạch ngọc trong tay ra, chà xát tay nói, “Anh Kỳ, tụi em có thể bắt đầu rồi đi!”
“Ừ!” Kỳ Mặc Trần nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngao!” Khương Vũ nhẹ ngao một tiếng, cầm đũa liền bắt đầu thổi quét bàn đầy đồ ăn này, “Rốt cuộc có thể ăn cơm rồi, đói chết tôi!”
Ba người khác còn có một gương mặt mới là Tô Lạc Ương không thấy được vào hôm qua, chỉ là lúc này bốn người đều như là bị đói bụng một vạn năm, tuy rằng ba người khác ăn cơm không có bộ dáng chết đói như Khương Vũ, nhưng tốc độ tay nhanh như vậy là chuyện như thế nào? Một bàn đồ ăn lớn trên cơ bản là lập tức không còn bóng dáng.
Tô Lạc Ương giơ đũa, trong khoảng thời gian ngắn còn không biết nên xuống tay như thế nào.
C74 -