Chương 13.1: Lại tìm đến nhà
Sau khi quản gia Tần và những người khác rời đi, Đường Tĩnh Vân bước tới đóng cửa lại, sau khi xác nhận vài lần, lúc này cô mới ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cầm một quyển sách trên bàn lên, đây là quyển sách cô mượn về cho Khương Diệp đọc cho đỡ buồn.
Cô nhìn quanh một lượt, cô không khỏi nheo mắt mỉm cười, người đàn ông đó "sống chung" với cô chưa lâu, trong nhà dường như đã mang đầy vết tích về sự tồn tại của anh, hơn nữa phần lớn đều do cô mua về.
Cô gạt bỏ suy nghĩ, đưa mắt nhìn vào quyển sách trên tay, thẫn thờ nhìn vào bìa sách, một phút, hai phút, ba phút... quyển sách vẫn như cũ, không có chút thay đổi nào, cô không khỏi tự hỏi cảnh tượng nhìn xuyên qua cánh cửa vừa rồi có phải là do mình bị ảo giác hay không, cô mím môi rồi tiếp tục cúi đầu tập trung vào quyển sách trên tay.
Cô cảm thấy trong đầu có thứ gì đó mát lạnh đang chuyển động, có vẻ như đang chảy theo luồng suy nghĩ của cô, sau đó cảm giác mát lạnh đó chạy vào mắt cô, một cảnh tượng thần kỳ lại xuất hiện, mắt cô xuyên qua trang bìa quyển sách, xuyên qua từng trang sách, cô nhìn thấy một lời chú thích nhỏ ở trang cuối quyển sách, chữ quá nhỏ nên cô nhìn không rõ, sau đó cô cảm thấy hàng chữ đó được phóng lớn ở trước mắt, trở nên rất rõ ràng.
Hình ảnh trước mắt lại thay đổi, cô nhận thấy mình lại đang nhìn chằm chằm vào bìa sách, cô nhanh chóng lật đến trang cuối cùng, nhìn vào hàng chú thích nhỏ trên đó. Cô hít thở thật sâu, cái này giống hệt những gì cô vừa thấy lúc nãy!
Cô ném cuốn sách lên bàn, dựa người vào lưng ghế, ngẩng đầu lên, hít thật sâu vài hơi, sau đó khẽ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cưới đến cuối nước mắt đã rơi xuống.
Cô không ngờ ông Trời không chỉ cho cô may được được tái sinh trở về, có cơ hội thay đổi cuộc đời mình, mà còn tặng kèm cho cô khả năng đặc biệt có thể nhìn thấu đồ vật, đây có phải là sự bù đắp của ông Trời không? Bù đắp cho những khó khăn của cô ở kiếp trước, cô bị mắc kẹt trong vũng lầy cố gắng tiến về phía trước, cuối cùng cho dù nắm được trong tay nhà họ Đường thì vẫn không thể khá hơn được.
Cô nhớ lại vụ tai nạn xe ở kiếp trước, chẳng biết đó là do con người gây ra hay là ngẫu nhiên, lồng ngực cô bỗng cảm thấy ngạt thở, cô ôm ngực hít thở khó khăn, thều thào nói: "Hơ, đúng là thời vận thay đổi, không ngờ Đường Tĩnh Vân tôi lại có ngày gặp may mắn!" Cô chợt nhớ lời quãng thời gian được trùng sinh, cô cảm thấy các giác quan của mình khá nhạy cảm, e là có liên quan đến khả năng đặc biệt này, có lẽ đó là điềm báo của sự thức tỉnh, hôm nay vì sự tức giận của cô nên đã được thức tỉnh.
Đột nhiên cô cảm thấy nhà họ Đường cuối cùng cũng đã làm được điều gì đó tốt đẹp.
Chuyện người nhà họ Đường đến đã không thể làm phiền đến cô nữa, cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc nhận con nhận cháu này và cũng đã có cách đối phó, dù gì ở kiếp này cô không có ý định chen chân vào nhà họ Đường nữa, có những việc trở nên rất dễ giải quyết.
Tâm trạng của cô rất tốt, cô tiếp tục nghiên cứu về khả năng đặc biệt của mình, từ quyển sách, đến cái bàn, rồi đến bức tường dày, cô nhận ra rằng những thứ càng mỏng thì càng dễ nhìn xuyên qua, sẽ tốn ít thời gian hơn, cô phải mất nhiều thời gian hơn cho chiếc bàn, còn bức tường, nó thực sự rất khó khăn, cô phải mất hơn mười phút mới có thể nhìn xuyên qua nó, kết quả thứ đập vào mắt là hai cơ thể trắng trẻo đang quấn lấy nhau trên giường, cô không khỏi bối rối.
Tính từ kiếp trước đến nay, cô đã lâu không về đây, nên thực sự không nhớ rõ hàng xóm sống bên cạnh mình là ai, cũng không ngờ hàng xóm của mình lại phóng khoáng như vậy, mới buổi chiều mà đã không kiềm lòng được bắt đầu tập thể dục rồi, cũng may kiếp trước cô cũng thấy quen những cảnh lộn xộn như thế này nên cũng không cảm thấy xấu hổ hay đỏ mặt.
C35 -