Chương 13.3: Lại tìm đến nhà
Đường Tĩnh Vân đặt chiếc ly trên tay xuống, "Tôi gọi ông một tiếng quản gia Tần, thì xin ông hãy nói thẳng mục đích đến đây, những lời vô nghĩa đó thì xin miễn, những lời ba hoa xích thố của ông cũng chỉ là giả dối."
Quản gia Tần nhìn đôi mắt tinh ranh của cô, cảm giác kỳ lạ trong lòng lại dâng lên, ông ta cứ cảm thấy cô gái này dường như đã nhìn thấu ông ta, biết được mục đích ông ta đến thăm lần này.
Đường Tĩnh Vân thấy ông ta im lặng, cô lại nhếch khóe môi lên, "Người mẹ của tôi thật là ngốc, năm đó bà ấy bị người ta lừa gạt, khi quay về ngoài một thùng quần áo thì chỉ mang theo một món đồ. Hai mười năm nay nhà họ Đường các người không ngó ngàng gì tới, tôi cũng không có lý do gì để tin các người còn tình cảm gì với tôi và người mẹ đã mất sớm của tôi. Các người đến đây e là chỉ vì món đồ đó thôi phải không?"
Lúc này quản gia Tần không thể kìm nén được sự kinh ngạc trong ánh mắt, ông ta không ngờ cô gái này lại nghĩ thấu đáo như vậy, cho dù cha ruột của cô có đến nhận lại cô thì cũng không thể khiến cô động lòng. Ông ta nghĩ trong bụng lần này mình khó mà lấy được món đồ đó, ánh mắt ông ta lóe lên vẻ khó hiểu, nở nụ cười ngượng nghịu.
Đường Tĩnh Vân không bỏ sót thái độ thoáng qua của ông ta, cô thầm cười khẩy, người của nhà họ Đường đều giống như nhau, có không được thì sẽ cướp đoạt, ở kiếp trước cô đã quen với thủ đoạn này, bây giờ cô chẳng qua chỉ là một đứa trẻ không còn người thân, không nơi nương tựa, làm gì có ai đứng ra nói giúp cô một câu nào chứ? Cũng may, ngay từ đầu cô không có ý định đối đầu trực tiếp với họ.
"Tôi có thể đưa cho ông chiếc nhẫn phỉ thúy đó, tôi vốn chẳng muốn lấy đồ của nhà họ Đường các người, và cũng không có yêu cầu gì nhiều, tôi chỉ muốn người nhà họ Đường đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi là được." Được thoát khỏi vũng lầy của nhà họ Đường, dù không thể thoát khỏi mối quan hệ huyết thống, nhưng cô vẫn muốn có cuộc sống của riêng mình. Khi còn trẻ, cô không cần phải đấu đá để tranh giành một thứ gì đó, khi lớn tuổi cũng không cần phải gánh vác áp lực trên vai, bị cái thân phận gia chủ nhà họ Đường đè đến không thể thở nổi, ngay cả cười cũng không biết cười.
Quản gia Tần ngờ vực nhìn Đường Tĩnh Vân, ông ta không hiểu trước đó cô gái đã nói nhiều như vậy, thậm chí lật tẩy con át chủ bài của ông ta, tại sao cuối cùng lại nhẹ nhàng nói ra một yêu cầu như vậy? Cô không đòi hỏi lấy thứ gì của nhà họ Đường sao?
"Ngoài yêu cầu này ra thì sao?"
"Hết rồi, tôi chỉ thấy nhà họ Đường các người thật phiền phức, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi là được." Đường Tĩnh Vân tỏ ánh mắt lạnh nhạt nói, "Tôi không nợ nần gì nhà họ Đường các người, ngược lại nhà các người nợ tôi một mạng sống, không, là ba mạng sống, nếu không phải vì Đường tiên sinh của các người, mẹ tôi, bà ngoại, ông ngoại tôi nhất định sẽ có một cuộc sống khác."
Quản gia Tần nhận thấy sự xa cách trong lời nói của Đường Tĩnh Vân, cô phân chia rạch ròi giữa cô và nhà họ Đường, có vẻ như còn mang vài phần oán hận khó mà diễn tả được.
Đường Tĩnh Vân tháo sợi dây đỏ trên cổ, ngón tay nghịch chiếc nhẫn phỉ thúy, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mình trên chiếc nhẫn dần biến mất, cô thở dài nói, "Tôi đã mang món đồ chơi này hai mươi năm, từ lúc tôi sinh ra đã đeo nó trên người, bây giờ trả lại cho nhà họ Đường các người."
Cô đưa chiếc nhẫn cho quản gia Tần, trong ánh mắt chẳng có sự tiếc nuối, quản gia Tần có vẻ khó tin, ông ta vốn nghĩ món đồ này khó mà lấy được giờ lại có được một cách dễ dàng vậy sao?
"Yên tâm, đây là đồ thật." Đường Tĩnh Vân khịt mũi.
C37 -