Chương 14.2: Tẩy trắng
Đường Tĩnh Vân chỉ cười mà không nói gì, khi đó cô giống như một đứa trẻ hoang dã, ngoài việc mỗi ngày về nhà ăn một bữa cơm thì chưa bao giờ thích ở nhà, trong nhà vắng tanh, bà ngoại duy nhất của cô cũng ra ngoài bán hàng.
Đôi khi bản thân cô cũng thấy rất lạ, cô cũng chẳng học hành chăm chỉ như bao người khác, nhưng tại sao cô lại có thành tích tốt như vậy, trở thành cô học trò mà thầy cô vừa yêu vừa ghét, thành tích luôn đứng nhất nhì trong lớp, nhưng những vết sẹo trên mặt cô vẫn không bao giờ ngớt.
Mãi đến năm cấp ba việc này mới khá hơn, sau đó trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cô thi đậu vào một trong những trường đại học khó thi nhất cả nước —— Đại học Yến, rời xa thành phố Ngân Lâm, cô mới giữ được một hình tượng khá tốt.
"Lão Thôi có nhà không?"
Một giọng nam trầm thấp cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Đường Tĩnh Vân và lão Thôi, một người đàn ông trạc tuổi lão Thôi đẩy cánh cửa khép hờ bước vào một cách quen đường quen lối, còn chưa vào đến người đó đã lớn tiếng hỏi.
Đường Tĩnh Vân nhận thấy giọng nói này khá quen thuộc, cô quay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Anh Tường!"
Người bước vào chính là Trần Triệu Tường!
Trần Triệu Tường rất ngạc nhiên khi thấy cô gái đang nói chuyện, cười đùa và uống rượu với người bạn thân của mình lại chính là Đường Tĩnh Vân! Anh ta liền nở nụ cười nói, "Đường tiểu thư, không ngờ lại gặp được cô ở đây!"
"Triệu Tường này, thì ra cậu và Đường nha đầu quen nhau à, tôi còn muốn giới thiệu cho hai người quen nhau nữa đấy." lão Thôi cười nói.
Trần Triệu Tường định thần lại, vẻ mặt hớn hở, không còn vẻ kiêu ngạo trước đó, "Mấy hôm trước gặp ở chỗ Chu gia, Đường tiểu thư là khách quý của Chu gia!"
Đường Tĩnh Vân nở nụ cười khiêm tốn, "Nào có, đâu bằng anh Tường đây là người kế thừa yêu thích của Chu gia."
Ba người cười nói vui vẻ, tâng bốc lẫn nhau, cô không thua kém gì về mảng xã giao này.
Trông tình hình này, Đường Tĩnh Vân biết lão Thôi và Trần Triệu Tường có tình bạn khá thân thiết, chỉ là không biết giữa một thầy lang kín tiếng và một người cao cao tại thượng, Chu gia sẽ xem trọng người nào để làm người kế thừa.
Trần Triệu Tường rất tự nhiên đi vào lấy bộ chén đũa, Đường Tĩnh Vân gắp đầy thức ăn cho anh ta, "Anh Tường, thật là có duyên gặp mặt!"
"Ha ha, đúng là thật có duyên đấy Đường tiểu thư!" Trần Triệu Tường cười sang sảng, lúc này anh ta không còn vẻ dè dặt, cung kính khi ở bên Chu gia nữa, mà trở nên rất hào sảng.
"Đã vậy thì đừng gọi tôi là Đường tiểu thư với vẻ xa cách như vậy, cứ gọi tôi là Đường nha đầu hay Tĩnh Vân là được." Đường Tĩnh Vân mím môi mỉm cười, nâng ly rượu trong tay lên, "Mời anh Tường một ly."
Trần Triệu Tường cũng cười lớn: "Được!" Anh ta cụng ly với Đường Tĩnh Vân, mỗi người nhấp một ngụm, anh ta cảm thấy cô gái này thật thú vị, trông cô hôm nay không giống với cô gái ăn nói khéo léo ở trước mặt Chu gia ngày hôm đó, trên người cô mang vài phần khí chất giang hồ, khiến người khác cảm thấy thân thiết.
Ba người vừa uống rượu và ăn những món ăn do Đường Tĩnh Vân mang đến, họ không ngừng khen ngợi. Khung cảnh này trông không khác gì mấy so với lúc nãy chỉ có hai người, chỉ khác là đã náo nhiệt thêm vài phần.
"... Bây giờ thật khó khăn, làm ăn kiểu gì cũng không ổn, nhà nước cũng có nhiều cấm đoán với những thứ này, rất nhiều cái được kiểm soát rất gay gắt." Anh Tường thở dài, nói với vẻ xúc động.
"Đây là điều không thể tránh khỏi." Đường Tĩnh Vân nhấp một ngụm rượu trong ly, vị cay kích thích vị giác khiến cô hơi nheo mắt lại, "Nhà nước đã trấn áp nghiêm ngặt mấy lần, theo chiều hướng này sắp tới có thể sẽ rất dữ dội. Theo tôi thấy có vẻ như thời kỳ hoàng kim của xã hội đen và thế giới ngầm đã hết, sắp bắt đầu suy tàn, nếu không kịp thời thay đổi tìm ra lối thoát mới, e rằng không bị vào tù thì sẽ bị chết đói ngoài đường."
C39 -