Chương 15.1: Người con gái anh yêu
Người ngồi trên sô pha động đậy, một giọng nam trầm thấp êm tai vang lên, "Là tôi."
Đường Tĩnh Vân thở phào nhẹ nhõm, đưa tay bật đèn ở lối vào, cô cúi đầu thay giày, "Tôi còn tưởng là ai, Khương Diệp, anh muốn dọa chết tôi à." Giọng điệu của cô bất giác mềm mại, so với vẻ hung hăng quát vừa rồi hoàn toàn như hai người khác nhau.
Cô nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô pha qua ánh đèn ở lối vào, dưới ánh sáng lờ mờ, trông anh khá cô đơn, trong lòng cô chợt cảm thấy thương xót cho người đàn ông này, nhớ đến chuyện anh từng nói với cô về cha của anh, mặc dù không nói gì nhiều, nhưng từ những lời anh nói có thể hiểu được, cuộc sống của anh không hề hạnh phúc.
"Ừm, đêm hôm mà em đi đâu vậy? Tôi quay lại thì thấy căn nhà trống trải, cảm thấy rất cô đơn." Khương Diệp quay đầu nhìn người phụ nữ dưới ánh đèn, anh cảm thấy trên người cô như có thứ gì đó thu hút anh, nếu không thì anh đã không vội vàng quay về đây khi vừa làm xong công việc, khi phát hiện cô không ở nhà thì trong lòng anh dâng lên cảm giác buồn bã, không muốn đi đâu cả, chỉ ngồi trong phòng khách mong ngóng cô quay về.
Đường Tĩnh Vân không hiểu tại sao mình lại nghe được sự tủi thân trong giọng điệu của người đàn ông này, cô nghĩ trong bụng chắc chắn là do ảo giác, rõ ràng anh là một người đàn ông cứng cỏi, sao có thể nói với giọng điệu mang vẻ yếu đuối như vậy được. Cô bật đèn trong phòng khách rồi đi về phía Khương Diệp, "Sao không bật đèn lên? Tối đen như mực sao mà không cô đơn cho được!"
Khóe miệng Khương Diệp cong lên, "Quên mất, tôi xử lý công việc không ngừng nghỉ, sau khi xong việc lại trở về đây, không ngờ đã ngủ thiếp đi trên sô pha." Anh nhìn cô thì cảm thấy tâm trạng của mình cũng trở nên vui hơn nhiều, đây thực sự là một trải nghiệm mới lạ, có vẻ như đây là người đầu tiên cho anh có được cảm giác này.
Đường Tĩnh Vân đi đến bên cạnh anh, thấy anh vẫn mặc bộ quần áo hôm qua lúc rời đi thì biết anh không nói dối, "Anh..."
Lúc này, anh vươn tay kéo cô đến bên mình, "Ngồi xuống đi," anh nhếch mũi, khóe môi nhếch lên, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bất mãn, vẻ như vô ý hỏi, "Em đi uống rượu à? Với ai?"
Đường Tĩnh Vân cũng không để bụng, dù sao cô cũng không phải là một cô gái bình thường, và cô cũng không phân định rõ ràng ranh giới giữa nam và nữ, cô thản nhiên nói: "Tôi tìm lão Thôi uống rượu, gặp được anh Tường nên uống thêm vài ly." Sau đó cô lại nhìn Khương Diệp, nhận thấy sắc mặt anh có khá nhợt nhạt, nhưng khuôn mặt tuấn tú đó vẫn bình tĩnh như thường, "Sao vậy?"
Khương Diệp nhếch môi, trong đôi mắt đen hiện lên ý cười, anh cảm thấy người bên cạnh không kháng cự, anh đã được nước lấn tới dựa vào vai cô, nhìn cô với ánh mắt nóng rực, "Vết thương bị đau."
Cuối cùng Đường Tĩnh Vân cũng nhận ra hôm nay người đàn ông này cư xử rất lạ, anh đang làm nũng với cô sao? Chết tiệt, cô không khỏi chửi thầm trong lòng, người đàn ông ngay từ đầu cho cô cảm giác như một con sói đơn độc này lại có một mặt như vậy, mặc dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn đưa tay ra xoa xoa vết thương cho anh. Cô biết quá trình hồi phục vết thương sau khi bị đạn bắn quả thực sẽ khá đau, nhất là khẩu súng khiến anh bị thương có tính sát thương rất mạnh, nó đã khiến vết thương vỡ nứt.
Khương Diệp cảm giác được một đôi bàn tay ấm áp cách qua lớp áo mỏng xoa vào vết thương ở mạng sườn bên trái của mình, cơn đau dữ dội đó lập tức dịu đi rất nhiều, vết thương do đạn bắn kiểu này cũng không phải là không thể chịu nổi, anh cũng từng bị thương nặng hơn, chỉ là ở trước mặt cô anh sẽ không thể chịu đựng được mà bày tỏ ra ngoài, có lẽ anh dựa vào tâm lý "Trẻ con biết khóc sẽ được ăn kẹo".
C41 -