Chương 20.2: Câu chuyện cẩu huyết
Đường Tĩnh Vân đóng cửa đi ra ngoài, cô đeo một cặp kính mát màu đỏ tía, xách túi đeo vai, trông như một mỹ nhân thời thượng, dọc đường rất nhiều người quay đầu lại nhìn.
Thập Nhất Trung cách khu nhà cô không xa, đi bộ qua mấy con đường là đến. Nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, bảo vệ trường cũng không hề ngăn cản mà cho cô vào. Đường Tĩnh Vân từng là học sinh ở đây, nên tất nhiên cô rất quen với tính cách của những bảo vệ này, cô thong thả bước vào khuôn viên trường. Lần trước, Hà Diên Lăng không chỉ để lại số điện thoại mà còn để lại văn phòng giảng dạy của mình tại Thập Nhất Trung. Trên đường cô kéo một bạn học sinh để hỏi đường rồi đi về phía đích đến.
Khuôn viên xanh mướt, thêm chút hương vị của ngày hè. Giờ đã là giữa tháng tám, các học sinh cuối cấp của Thập Nhất Trung đã trở lại trường, bất chấp cái nóng oi bức của mùa hè, xả hết nhiệt huyết trong lớp học, chỉ có tiếng quạt trần kêu ‘vo vo’ trên đỉnh đầu. Hiện tại đã có thể nhìn thấy nguyên mẫu của kỳ thi tuyển sinh đại học điên cuồng ở thế hệ sau rồi.
Tuy nhiên, lúc này khuôn viên trường lại không mấy yên tĩnh, nhất là khi Đường Tĩnh Vân đi đến tòa nhà giảng dạy của lớp do Hà Diên Lăng dạy. Từ xa liền nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh, dường như đang sợ gì đó mà không dám tiến tới. Cô dùng lực tinh thần quét nhanh, liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Cô đẩy những người xung quanh ra, giẫm lên đôi dép cao gót, bình tĩnh bước vào. Lực tinh thần vừa động, khiến trước mắt của người đàn ông vạm vỡ tối lại. Cô tung cước lao tới, đá người đàn ông to lớn ngã xuống đất. Đây là chiêu thức mới nhất mà cô nghiên cứu phát hiện ra, lực tinh thần ngoài khả năng xuyên thấu đồ vật và nhận biết đồ vật ở khoảng cách tương đối xa, thì nó còn có thể tập trung công kích não bộ của con người, có thể khiến người ta choáng váng.
Cô quay đầu nhìn Hà Diên Lăng ở bên cạnh, cô tháo chiếc kính mát trên mặt xuống, lộ ra dung mạo ưu tú. Cô chặc lưỡi hai tiếng, “Sao mỗi lần nhìn thấy anh thì anh đều thảm hại vậy?”
Hà Diên Lăng vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng bị đánh, anh ta nhìn thấy người đàn ông to lớn bị đá xuống đất thì còn thấy ngạc nhiên một phen. Lúc này, anh ta nhìn thấy khuôn mặt của Đường Tĩnh Vân thì mới đột nhiên nhớ ra, mỉm cười: “Cô Đường, chứng tỏ đây lại là cơ hội để cô ban ơn cho tôi.”
Những lời này lại chính là lời nói đùa của Đường Tĩnh Vân nói với anh ta ngày hôm đó. Nhìn thấy tinh thần của anh rất tốt, Đường Tĩnh Vân cũng nhướng mày cười: "Nói cũng đúng, nếu đã cho tôi cơ hội như vậy, Đường mỗ tôi cũng không thể không cho anh chỗ dựa, hãy nhớ lời hứa của anh.”
Hà Diên Linh bò dậy, xuýt xoa mấy tiếng, xem ra vừa rồi anh ta bị đánh không nhẹ. Anh ta nhìn thấy cách ăn mặc của Đường Tĩnh Vân, trong mắt anh ta liền hiện lên sự kinh ngạc. Lần đầu tiên anh ta gặp cô, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường phối với quần jean, mặc dù lời nói và hành động của cô rất có kinh nghiệm nhưng trông cô vẫn rất trẻ trung, nhưng khi gặp nhau lần này, cách ăn mặc thời trang của cô khiến anh ta thoáng chốc nghĩ rằng sự trẻ trung của cô chỉ là ngụy trang, còn phong cách trưởng thành thì khó mà bắt chước được.
Cách ăn mặc của Đường Tĩnh Vân chắc chắn đã kích thích các học sinh cấp ba ở xung quanh. Ở thời đại mà học sinh cấp ba vẫn còn chưa biết cách ăn mặc cho lắm, thì sự xuất hiện của cô chắc chắn là tuyệt diễm!
Cô ngước mắt nhìn lướt qua những người xung quanh, lạnh lùng nói: "Người của Thập Nhất Trung trở nên hèn nhát từ khi nào vậy? Bị người của Cửu Trung đánh đến cửa mà vẫn còn đứng nhìn, thực sự là đã mất đi uy danh bao nhiêu năm qua!”
Những người dám ở đây xem thì có rất nhiều người đều đã lăn lộn trong xã hội, nghe thấy lời nói rất quen của cô, rồi lại nhìn kỹ lông mày của cô, trong đám người đột nhiên có người nói: "Chị là chị Đường, Đường Tĩnh Vân?"
C58 -