Chương 31.2: Anh nuôi em, là lẽ đương nhiên
Cô vẫn luôn hiểu rằng, con người sống trên đời này ngoại trừ cha mẹ ra, thì sẽ không có ai cống hiến cho người khác mà không cầu lợi. Số cô không tốt, mẹ mất sớm, chỉ còn lại một người cha trước giờ đều chưa từng để đứa con riêng là cô đây trong lòng, cô cũng đã ngộ ra một đạo lý từ những trải nghiệm ở kiếp trước, thế giới này ngoại trừ bản thân mình, thì không còn ai có thể dựa vào được nữa. Nhưng bây giờ người đàn ông này lại nói với cô, anh nuôi cô!
Lúc anh nói những lời này, anh nói như lẽ đương nhiên, như thể đây là việc anh phải làm từ khi sinh ra, sao có thể không khiến cô cảm động!
Đường Tĩnh Vân chợt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, bỗng khẽ bật cười, sau đó hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của anh, cười híp mắt nói: "Được rồi, em nhận số tiền này, em cho anh một cơ hội nuôi em. Em đột nhiên cảm thấy việc đúng đắn nhất mình từng làm chính là đã tìm được một người đàn ông như anh". Trưởng thành, chín chắn, có trách nhiệm, bất kể hai người kết hôn vì mục đích gì, anh cũng đáng tin cậy hơn chín mươi chín phần trăm đàn ông trên thế giới này, bởi vì anh hiểu được trách nhiệm mà hai chữ hôn nhân mang lại!
Khương Diệp nhìn người con gái trong lòng mình, hiếm khi buông bỏ sự xa cách và cảnh giác, còn nở nụ cười khác hẳn ngày thường, thế là không nhịn được mà ôm cô vào lòng hôn say đắm.
Anh không phải là người thích tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng dường như khi gặp được Đường Tĩnh Vân, mọi thứ đều thay đổi, anh đặc biệt lưu luyến đôi môi mềm mại và hương thơm thoang thoảng nơi môi răng cô.
Ở nơi anh không nhìn thấy, trong mắt Đường Tĩnh Vân lóe lên tia sáng phức tạp, trong lòng thầm nhủ, Khương Diệp...
Thực ra cuộc hôn nhân này của họ tới rất đột ngột, giống như những cuộc hôn nhân chớp nhoáng của thế hệ sau, hai vợ chồng trước khi kết hôn không có sự hiểu biết sâu sắc, chỉ cảm thấy đúng rồi thì kết hôn, trong quá trình chung sống hai bên ít nhiều vẫn cần sự cọ sát và điều chỉnh, cô không biết cách chung sống với chồng, còn anh cũng chưa chắc biết cách chiều chuộng vợ.
Nhưng hôm nay gặp lại, anh lại hiện ra nhiều dáng vẻ khác hẳn trước đây, Đường Tĩnh Vân biết, đây là sự cố gắng mà người đàn ông này dành cho cuộc hôn nhân này, anh biết tính cô hơi nhạt, nên để mình đóng vai nồng nhiệt hơn.
Hành động như thế khiến cô có chút cảm động, đột nhiên cảm thấy việc đúng đắn nhất mình làm kể từ khi được tái sinh chính có lẽ là tìm được người đàn ông này đăng ký kết hôn, dường như cuộc sống tương lai cũng tràn đầy hy vọng!
Khương Diệp cắn nhẹ vào đôi môi mềm mại bên miệng, thấp giọng oán trách: “Vân Vân, em không tập trung!"
Đường Tĩnh Vân ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, đắm chìm vào nụ hôn này.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính cửa sổ sát đất, khúc xạ ra những tia sáng bảy màu sắc, rải rác trên sàn nhà, một đôi tình nhân ôm hôn nhau, dường như có thứ tình cảm gì đó đang nhanh chóng nảy nở và lan tỏa dưới ánh nắng, khiến trái tim cả hai đều ấm áp hơn.
——
Đường Tĩnh Vân ngồi trên chiếc ghế nằm kiểu xưa được chạm trổ tỉ mỉ bằng gỗ trong sân hóng mát, mặt trời lặn về phía tây, sân vườn khá mát, vài tia nắng chiều xuyên qua kẽ lá chiếu xuống khuôn mặt cô, mái tóc mái có chút lộn xộn che khuất trán cô, nét mặt nhàn nhạt, mang theo chút gì đó khó tả.
Lúc Khương Diệp đi tới thì thấy cảnh tượng như vậy.
Anh không nhịn được bật cười, cảm thấy Vân Vân quả là kiểu người hưởng thụ trời sinh, sai anh đi rửa bát, còn mình thì ở đây nhàn nhã, anh bước nhẹ chân tới bên cạnh cô, vừa đưa tay ra thì bị Đường Tĩnh Vân nắm lấy, buồn cười nói: “ Khương Diệp, đừng làm loạn!”
C90 -