Chương 32.2: Từ hôn nhân đến nhẫn cưới
Có điều suy cho cùng cô cũng ở độ tuổi tâm lý trưởng thành, thế là mặt không đỏ tim không đập trở mình xuống giường, mặc bộ quần áo Khương Diệp để ở đầu giường, quần áo mới tinh, nhưng kích cỡ lại vừa vặn không sai một li, cô liền không khỏi nhướng mày nhìn người đàn ông đang nhìn mình mặc quần áo với vẻ thích thú: "Anh có chắc là trước đây anh không phải là công tử đào hoa ở kinh đô? Sao em thấy bản lĩnh của anh chẳng thua kém ai vậy?"
Khương Diệp không hề xấu hổ, nghe vậy liền cười ha ha: “Không phải tối qua Vân Vân đã kiểm tra anh rồi sao?" Anh không tin người phụ nữ thông minh này không nhìn ra sự vụng về trong động tác của mình, mà lúc này cũng không có ý che giấu.
Đường Tĩnh Vân mặc chiếc áo sơ mi trắng vào, đi tới trước mặt Khương Diệp, ra vẻ lưu manh nâng cằm anh lên, cười nói: "Thật sự đã để em nhặt được một người đàn ông quý báu hiếm có!"
Khương Diệp cũng không tức giận, cứ thế dựa vào đầu giường rồi đưa tay cài cúc áo sơ mi cho Đường Tĩnh Vân, cười nói: "Nếu đã biết anh tốt, vậy thì phải nắm chặt lấy đừng buông."
"Yên tâm, em là người chung thủy với hôn nhân, chỉ cần không phải đối phương ngoại tình trước, phá vỡ giao ước thiêng liêng của hôn nhân trước thì em tuyệt đối sẽ không lên tiếng đòi ly hôn trước." Đường Tĩnh Vân nghiêm túc hứa hẹn.
Cô không biết tại sao Khương Diệp lại không yên tâm về cô, nhưng nếu một lời hứa có thể khiến người đàn ông này yên tâm thì cô tuyệt đối sẽ không keo kiệt.
Khương Diệp nhìn người phụ nữ có vẻ mặt nghiêm túc trước mặt, nắm lấy tay trái của cô, đáy mắt ẩn chứa sự bá đạo sâu sắc khó tả: "Vân Vân, nhớ lấy lời em nói hôm nay, anh không muốn giẫm lên vết xe đổ của cha mẹ anh". Anh cúi đầu hôn lên tay cô, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn bạch kim từ trong túi, đeo lên ngón áp út tay phải cô, ngẩng đầu nhìn cô: "Biết em không để ý những thứ hình thức này, nhưng anh vẫn muốn tặng em một chiếc nhẫn, coi như là tín vật của hai chúng ta đi.”
Nói xong, anh đặt chiếc nhẫn còn lại vào tay cô, mỉm cười nhìn cô.
Đường Tĩnh Vân mím môi cười, không ngờ Khương Diệp vậy mà lại nghĩ ra được chuyện lãng mạn như vậy, lúc đầu hai người không làm bất kỳ nghi lễ nào đã đi đăng ký kết hôn, ngoài vài câu khẳng định chắc chắn như nói đùa, thì đều nhạt nhẽo như trẻ con chơi trò gia đình, cô không để ý, anh cũng không để ý, nên đều không nghĩ đến chuyện cần bằng chứng gì.
Trong mắt cô, những lời thề non hẹn biển kia chẳng qua chỉ là lời hứa bồng bột của tuổi trẻ, tuổi trẻ đồng nghĩa với việc chưa trải sự đời, đồng nghĩa với việc không có khả năng gánh vác những phong ba bão táp trong tương lai. Khi phong ba bão táp ập tới, sẽ có bao nhiêu cặp đôi trẻ khóc lóc chia tay? Chỉ có thể âm thầm nhớ đến đã từng có một người đàn ông thề non hẹn biển, rồi cuối cùng lại bị cuộc sống hiện thực nghiền nát, chỉ còn lại những dấu vết không cam tâm.
Nhưng không cam tâm thì có ích gì?
Nghĩ xem có bao nhiêu người thực sự có thể thực hiện lời đã từng hứa? Cho nên Đường Tĩnh Vân đã đối mặt với cuộc hôn nhân chớp nhoáng này một cách lý trí và bằng một tâm thế chín chắn, trong mắt cô, ý nghĩa mà bản thân hôn nhân đại biểu hơn hẳn tất cả những lời nói. Hôn nhân, có nghĩa là một người sẽ bước vào cuộc sống của một người khác, từ đó vợ chồng hòa làm một, kết tóc se duyên.
Có điều, khi cô nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, thì đột nhiên có một cảm giác nóng rực bùng lên từ ngón tay, tê dại, tê tới tận tim, khiến cả trái tim không kìm được khẽ rung lên.
C93 -