Chương 41.3: Độ chịu chi của người có tiền
Lúc này như thể chỉ cần là những thứ cô muốn mua là sẽ mua, dường như bảy triệu tệ đối với cô chỉ là một tờ giấy mỏng manh đáng vứt đi mà thôi, thật hoang phí và kiêu ngạo làm sao! Chỉ vì bực tức một người đàn ông đó mà bỏ ra 7 triệu tệ để hạ gục anh ta! Không, đánh anh ta còn cảm thấy cũng có chút xứng đáng, nhưng nếu đổ tiền vào việc đổ thạch này, một khi canh bạc hạ xuống, lỡ biết đâu nó không xứng đáng với số tiền đó thì sao!
Ngay cả những người vừa rồi cho rằng Đường Tĩnh Vân khá thú vị cũng không khỏi lắc đầu thở dài, cô bé này quả thực là một đứa trẻ tiêu xài lãng phí!
"Tĩnh Vân!" Bạch Dịch Thanh nắm lấy cánh tay của Đường Tĩnh Vân, tuy rằng không nói nhiều lời, nhưng trong mắt ông ta lại tỏ rõ không đồng ý.
Đường Tĩnh Vân nhìn Bạch Dịch Thanh cười một cái, vẻ mặt bày tỏ bảo ông ta yên tâm, cô đã quen ở địa vị cao, không ai dám nghi ngờ quyết định của cô, trong mắt lộ ra sự kiên định mãnh liệt, Bạch Dịch Thanh cũng có quen biết với một số người, khi thấy tâm tình cô như vậy rồi, thì bản thân ông ta biết rằng không ai có thể thay đổi được quyết định của sếp mình, ông ta yên lặng thở dài, đi tới trả tiền, nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối, ông ta cảm thấy sếp mình có chút bốc đồng rồi.
Các nhân viên có vẻ hơi khó tin khi thấy người phụ nữ này thực sự mua được phỉ thúy trị giá lên tới 7 triệu nhân dân tệ chỉ trong vài lời nói.
Đường Tĩnh Vân nhìn người đàn ông trung niên kia cười nói: "Sao nào, đã thấy được sự phóng khoáng của người có tiền hay chưa?"
"Cô gái, cẩn thận trước khi hành động!" Người đàn ông trung niên kia chưa kịp trả lời, thì có một người đàn ông lớn tuổi trong đám đông kia cuối cùng cũng lên tiếng thuyết phục cô.
Người đàn ông lớn tuổi này có dáng vẻ thanh tú, tóc mái hai bên có chút bạc, nhưng khuôn mặt lại khá hồng hào, ông ta mặc một bộ đồ thời Đường màu xanh nước biển tươm tất, tay cầm một cây gậy, khá nổi bật trong đám đông, Đường Tĩnh Vân thực sự đã chú ý đến người đàn ông lớn tuổi này này ngay từ đầu, người đàn ông lớn tuổi này có vẻ cũng có địa vị rất cao, cho nên khi ông ta mở miệng, mọi người xung quanh đều kính trọng.
Đường Tĩnh Vân không phải là người không biết phân biệt tốt xấu, cô không muốn xúc phạm đến ý tốt của ông ta khi được nhắc nhở ân cần, cô chỉ cúi đầu cung kính nói: “Cảm ơn lòng tốt của lão tiên sinh, nhưng tôi đã quyết định rồi, bảy triệu tệ này coi như đánh cược vậy, cược hên thì quá tốt rồi, cược xui thì coi như là mội bài học vậy, để sau này giúp tôi kiềm chế lại sự ngông cuồng của tuổi trẻ."
Nhìn thấy cách cư xử và cách nói chuyện đứng đắn của Đường Tĩnh Vân, ông lão không khỏi lắc đầu cười lớn, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ, “Bảy triệu tệ để mua một bài học, cô bé thật dũng cảm! Cô dũng cảm hơn lão già này khi còn trẻ! Quả nhiên là tre già măng mọc mà!”
Đường Tĩnh Vân mỉm cười nhẹ, tựa như cô hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của ông lão này, cô vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như trước, riêng điều này đã khiến ông lão thầm tán thưởng cô, giá như thế hệ trẻ trong gia đình ông ta có thể điềm tĩnh giống như cô thì quá tốt rồi!
Bạch Dịch Thanh đã thanh toán đầy đủ, lần này đi ra ngoài họ chỉ đem theo tổng cộng hơn 10 triệu tệ mà thôi, hiện tại đã tiêu hết hơn một nửa, ngay cả ông ta cũng không khỏi choáng váng trước sự chi tiêu của Đường Tĩnh Vân.
C122 -