Chương 44.2: Liên hoan ở Lai Khách Trai
Khi đến cổng của Thế Gia Hoài Uyển, tài xế xuất trình giấy tờ tùy thân trước khi lái xe vào tiểu khu. Khi lái xe đến trước biệt thự của Đường Tĩnh Vân, Đường Tĩnh Vân xuống xe mà không nói một lời, đóng sầm cửa lại, không quay đầu lại rồi bước vào nhà.
Đường Chí Khiêm nhìn bóng lưng của con gái mình, cô hơi gầy, nhưng lưng cô rất thẳng, như thể có thể chống đỡ cả thế giới. Ông ta đột nhiên che mặt, trước mắt xoẹt qua khuôn mặt của đứa trẻ giống hệt ông ta, không thể quay lại được nữa rồi…
Cho dù ông ta và cô cố tình giả vờ hòa bình, cho dù có thể ngồi uống trà cãi nhau, cho dù giả vờ thân nhau, thì khoảng cách giữa họ vẫn luôn tồn tại. Ông ta cảm thấy mình không thể nắm bắt được đứa trẻ này, không, ngay cả tư cách nắm bắt cô, ông ta cũng không có.
"Sếp..." Triệu Tuân nhìn động tác của Đường Chí Khiêm qua kính chiếu hậu, nhẹ giọng nói.
"Trở về đi." Đường Chí Khiêm buông tay xuống, bình tĩnh nói. Có một số thứ do thời gian chữa lành đã trở thành vết sẹo. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như đã lành, nhưng thực chất bên trong vẫn còn mủ, chỉ cần chạm vào sẽ đau.
——
Cây cối trong khuôn viên trường rất tươi tốt, học sinh ăn mặc đơn giản đang đi dạo trong khuôn viên trường, mọi thứ trông tràn đầy sức sống. Đường Tĩnh Vân cảm thấy cơn gió mùa hè oi bức thổi vào mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo. Trái tim cô đã được thế giới này mài đến mức cứng rắn và phẳng lặng từ lâu rồi.
Nghĩ đến người đàn ông ngày đó, ông ta trông còn rất trẻ, không giống như lúc ông ta bị cô đuổi khỏi vị trí gia chủ và đưa vào bệnh viện tâm thần. Trước đây cô từng đến thăm ông ta, ông ta có những nếp nhăn xung quanh mắt, hai bên tóc mai bạc phơ, trông già nua và không còn đắc chí, rất khác với con người đầy nghị lực bây giờ.
Nghĩ đến khi ông ta bị cô chế nhạo, trong mắt ông ta chợt lóe lên sự đau khổ và hy vọng, lẽ nào ông ta ngây thơ cho rằng cô sẽ mềm lòng sao?
"Đường Tiểu Vân, cậu rốt cuộc có đang nghiêm túc nghe mình nói không?" Vinh Kiều ôm cánh tay của Đường Tĩnh Vân, lắc mạnh.
Đường Tĩnh Vân tỉnh táo lại từ trong ký ức, bất lực nói với bạn thân: "Đang nghe! Đang nghe!"
"Mình nói này, Cực Phẩm Vô Sắc và Phỉ Thúy ba màu Phúc Lộc Thọ được bổ ra ngày hôm đó quả thực là quá đẹp! Đặt chúng dưới ánh mặt trời khiến mắt mình thẳng đứng luôn rồi, đặc biệt là Cực Phẩm Vô Sắc có độ trong suốt, không người phụ nữ nào nhìn mà không thích!” Vinh Kiều nói, ánh mắt lóe lên khao khát, sau đó cô ấy thất vọng nói, “Đáng tiếc là người ta không bán, muốn mang về cửa hàng để làm báu vật trấn tiệm, nếu không mình nhất quyết phải thuyết phục chú Vương mua nó! Cũng không biết quán Phỉ Thúy đó ở đâu, sau này ở Kinh Đô mà có thời gian thì mình muốn đến đó dạo!”
Đường Tĩnh Vân sờ mũi, cô không nói cho Vinh Kiều biết thật ra quán Phỉ Thuý là sản nghiệp của cô, hai khối Phỉ Thuý cực phẩm đó cũng là của cô. Lúc đó Vinh Kiều đi theo Vương Chính Vinh mua hàng ở một nơi khác, đợi đến khi hai người nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới, Đường Tĩnh Vân đã đi theo Đường Chí Khiêm rồi. Mấy ngày sau cô cũng không tham gia mua hàng nên hai người không chạm mặt nhau.
Tuy nhiên, nghĩ đến Vinh Kiều thích miếng Phỉ Thuý Cực Phẩm Vô Sắc đó như vậy, trong lòng cô lại quyết định, nghĩ đợi đến khi ngọc thạch sư phụ lấy ra vài bộ vòng tay, cô sẽ xin Bạch Dịch Thanh một chiếc để tặng cho Vinh Kiều.
"Mình nghe nói hôm đó hai khối Phỉ Thuý cực phẩm đó là do một người phụ nữ ngốc tức giận với người khác mà mua nó. Không biết có phải thật không? Thật may mắn mà!" Vinh Kiều vẫn đang kể lại tin đồn về vụ đổ thạch (*) ngày hôm đó.
(*) đổ thạch: là hoạt động mua và cắt nguyên thạch để lấy phỉ thúy. Nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại không có phỉ thúy thì sẽ táng gia bại sản
C131 -