Chương 125: Gặp Fan Hâm Mộ
Lục Dương gật đầu nói :" Được, việc này nên làm sớm không nên chậm trễ,để buổi chiều ta đi một đi xem, ngươi biết phong lão viện trưởng ở đâu không?"
"Tòa nhà giáo viên tầng 3, ngươi qua bên kia sẽ biết."
Lữ Tiểu Vũ chỉ điểm, cha mẹ của nàng đều là giáo viên, biết điều này cũng không quá kỳ quái.
"Đợi tin tốt của ta."
Hơn ba giờ chiều, Lục Dương mang theo tự liệu đi đến tòa nhà giáo viên, từ tầng một lên tầng ba, Lục Dương hỏi một thầy giáo liền tìm được văn phòng của hiệu trưởng.
Gõ cửa.
"Mời vào."
Bên trong có người ho khan một tiếng.
Lục Dương mở cửa đi vào, trong văn phòng chỉ có một lão già, lão nhân đoán chừng bảy tám chục tuổi, tóc thưa thớt, chòm rầu lưa thưa, đeo một cái kính lão.
"Xìn chào hiệu trưởng, em là Lục Dương..."
Lục Dương đi đến trước bàn làm việc.
"Em là Lục Dương phải không, lần trước thầy có gặp em nơi công ty.." Lão viện trưởng thả cây bút xuống, có phần hứng thú nhìn lại Lục Dương, Lục Dương cũng thản nhiên tự nhiên, còn nhẹ gật đầu.
"Không tệ, không tệ, càng ngày càng có khí phách của ông chủ lớn, em ngồi đi."
"Cảm ơn hiệu trưởng, lần này em tới đây, còn muốn xin thầy giúp đỡ một chút." Lục Dương đem một phần kế hoạch tưởng lai của công ty đặt trên mặt bàn,nói ra: "Mọi việc đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi gió đông của thầy hiệu trưởng thôi ạ."
Lão hiểu trưởng cầm lấy bản kế hoạch nhìn nhìn.
Một lát sau, mới lên tiếng: "Được, viết không tệ, là em làm sao?"
"Không phải, là do một đồng bạn của em viết ạ."
Kế hoạch này đương nhiên do Lữ Tiểu Vũ viết, Lục Dương còn không có thời gian đi viết thứ này.
"Chính là vị thiên tài của đại học Tsinghua phải không." Lão viện trưởng cười ha hả, lần trước gặp mặt, lão cùng nghe được đại danh Lữ Tiểu Vũ.
"Chính là nàng.
Lục Dương gật đầu.
Xem xong, lão viện trưởng cũng hiểu vấn đề Lục Dương cần ông hỗ trợ là gì, cười nói: "Em bị kẹt nơi giấy tờ chúng nhận phải không, ý tưởng của các em rất được, không thể để nó bị kẹt ở những chỗ tào lào nay được, em cứ đưa giấy tờ cho Hoàng Tiêu, thầy sẽ bảo thầy Hoàng
xử lý cho các em"
"Cảm ơn thầy." Lục Dương cảm kích không thôi, không nghĩ vấn đề này lại được giải quyết đơn giản như vậy, trường học ra mặt, vận dụng mối quan hệ của mình, rất nhanh có thể hoàn thành mọi thủ tục về giấy tờ.
Rời phòng làm việc, Lục Dương gọi cho Lữ Tiểu Vũ báo cho nàng tin vui này.
Công ty bên kia giao cho Lữ Tiểu Vũ, còn Lục Dương trở lại ký túc xá, buổi chiều không có tiết, Đinh Siêu vẫn miệt mài cày game, Lý Minh Bác khoác hai chiếc áo ấm, ý định đi ra Tây Môn.
"Lục ca, hôm nay tiết C#, thầy giáo nhắc nhở ngươi rồi."
Đinh Siêu đâm thọc một phen.
Lục Dương cũng không thèm để ý, ừ một tiếng.
"Lục ca, ngươi không lo lắng sao? Nếu thấy giao gạch tên ngươi, thì nhất định ngươi bị rớt tín chỉ rồi đấy." Lý Minh Bác muốn khuyên Lục Dương một chút.
"Rớt thì thi lại, không cần phải lo vấn đề này." Lục Dương hoàn toàn không lo lắng.
Nhìn Lục Dương như vậy, Lý Minh Bác cũng không nhiều lời.
"Lục ca, dạo gần đây ngươi bận cái gì vậy?"
Đinh Siêu có chút tò mò.
Trước kia Lục Dương trốn học, đều ở trong phòng gõ chữ, hiện tại thì khác, không biết hắn bận việc gì.
"Bận chút chuyện nhỏ mà thôi."
Lục Dương cũng không đem chuyện công ty nói ra, sợ Đinh Siêu lại đi tuyên truyền khắp nơi.
Đinh Siêu cũng không hỏi tiếp.
Ấn mở con chuột, chuẩn bị tìm một game mới.
"Siêu ca, ngươi cùng Hứa Dung Dung nói chuyện sao rồi?"
Lần này đến lượt Lục Dương tò mò.
Bàn tay đang nhấn vào tìm trận chợt dừng lại.
Đinh Siêu thở dài một hơi: "Vẫn chưa nói chuyện được với nhau, ta không dám gọi điện cho nàng, chỉ dám gửi vài tin nhắn, nhưng đến bây giờ nàng vẫn chưa hồi đáp lại."
Nghe Đinh Siêu nói vậy, Lục Dương biết rõ, hai người bọn họ trên cơ bản không có cơ hội gì rồi, không sai biệt lắm thì, Đinh Siêu không phải gu của Hứa Dung Dung rồi.
Bất quá, Lục Dương vẫn khuyên: "Không nên gấp gáp."
"Biết rồi, đây cũng không phải lần đâu ta bị từ chối, ta không sao." Đinh Siêu ấn vào tìm trận, nhìn qua, hắn muốn đem nỗi bực tức này đi hành đồng đội của mình.
Hiểu thấu rồi hả.
Lục Dương nhìn chằm chằm vào Đinh Siêu một hồi, sau đó mở cửa đi ra ngoài, hắn chuẩn bị đi pha nước sôi, mới vừa mở cửa liền đụng trúng Trương Đạo.
"Đạo tiên."
Lục Dương gọi.
Lúc trước bởi vì Hàn Đông, Lục Dương không muốn có quan hệ gì với ký túc xá đối diện, nhưng hiện tại tên này vào tù ngồi rồi, không cần phải lẩn tránh gì nữa.
"Lục ca."
Trương Đạo nhìn thấy Lục Dương gọi mình có chút kinh ngạc, cũng có chút cao hứng.
Hiện tại ở toàn bộ khoa máy tính, có ai không biết Lục Dương là nhị thế tổ, lái xe sang trọng, bữa bữa dùm cơm ở nhà hàng, còn có mười vạn tiền mặt ném ở trong phòng ký túc xá.
Hơn nữa đủ loại chuyện xưa kể về hắn.
Cũng gần trở thành truyền thuyết khoa máy tính rồi.
"Đạo tiên, ngươi cầm sách gì vậy?"
Lục Dương nhìn trên tay Đạo tiên cầm vài cuốn sánh, nhìn qua bộ dạng của chúng rất quen mắt.
"Là tiểu thuyết tu tiên, tên là
Trương Đạo đem bìa cho Lục Dương nhìn.
Còn nói thêm: "Bên trong là chữ phồn thể, người bình thường nhìn không quen, nếu ngươi muốn đọc, có thể lên Qidian tìm ."
Nguyên lai là sách của mình, khó trách nhìn quen mắt như vậy, hắn cười nói: "Quyền sách này, ta đọc rồi."
"Ngươi cũng đọc rồi sao?" Ánh mắt Trương Đạo sáng lên, giống như hắn đã tìm được tri kỉ của mình, từ lúc lên đại học, hắn gặp rất nhiều sinh viên chỉ thích chơi game, chứ không gặp được nhiều người mê tiểu thuyết giống mình.
"Đọc rồi, không chỉ đọc, ta còn xem qua manga của quyển sách này, ngươi có muốn đi xem không?"