Chương 132: Không Có Khả Năng
Nhìn theo phương hướng Lâm Viện Viện chỉ chỉ.
Tống Giai thấy được Lục Dương đang lén lút đi tới giữa sân.
Đúng lúc này.
Điện thoại của nàng vang lên.
Tống Giai đọc tin nhắn, liền kéo Lâm Viện Viện ra ngoài, nói ra: "Đừng nhìn nữa, Nhu tỷ về rồi, còn mang theo đồ ăn ngon, chúng ta nhanh về thôi."
"Đừng có vội a, ta muốn nhìn hắn đi đâu đã."
Lâm Viện Viện còn muốn nhìn Lục Dương len lút đi đâu.
Ban đầu nàng tới đây để nhìn Lục Dương xấu mặt, thật không ngờ đối phương lại hát hay như vậy, còn được rất nhiều người hoan nghênh, điều này làm cho Lâm Viện Viện cảm thấy mình bị đả kích, muốn xem Lục Dương len lút làm gì để lấy lại danh dự.
Tống Giai liền buông tay ra: "Ta mặc kệ ngươi rồi."
Chỗ ngồi bọn Quan Nguyệt rất xa sân khấu, coi như Trần Thu Nguyệt có mở ra hoa nhãn kim tinh, cũng không tìm được Lục Dương dưới ánh đèn mở ảo này.
Lục Dương đi tới chỗ Quan Nguyệt, nàng liền đứng dậy ôm hắn.
"Lục Dương, anh hát thật hay."
Nói xong, còn ở trên má Lục Dương hôn một cái, Triệu Oánh Oánh cùng Ngô Bá ngồi bên cạnh đều náo loạn không thôi, ở đằng xa, Lâm Viện Viện thấy vậy càng trợn mắt há mồm.
Ngô Bá có chút khó tin nhìn Quan Nguyệt, trong ấn tượng của hắn, Quan Nguyệt luôn là một học bá, từ lúc nào mà nàng trở nên hiền dịu như vậy rồi, đây là sức mạnh của tình yêu sao?
"Lục ca, vừa rồi ngươi quá đẹp trai a."
Ngô Bá cũng cảm thán nói.
"Đúng vậy, nếu như có người nói Lục Dương đi tham gia show tuyển chọn IDOL, hẳn là ta một chút cũng không kinh ngạc." Triệu Oánh Oánh tiếp lời.
Quan Nguyệt ở bênh cạnh ôm tay Lục Dương cũng không bỏ ra, Lục Dương chỉ có thể bất đắt dĩ nói: "Anh biểu diễn cũng xong rồi, để anh đưa mọi người trở về, mấy tiết mục về sau cũng không có gì hay để xem đâu."
"Về sao?"
Quan Nguyệt còn có ý định hôm này ngủ lại khách sạn với Oánh Oánh đấy.
"Đương nhiên phải về rồi."
Lục Dương nghiêm mặt: "Hai người các ngươi ở lại khách sạn không an toàn, hơn nữa ta còn nghe nói, dạo gần đây rất nhiều khách sạn đều lắp camera ở trong phòng..."
Nghe được Lục Dương nói vậy.
Quan Nguyệt hoảng sợ, vội vàng nói: "Vậy thì mau mau về thôi."
Triệu Oánh Oánh nghĩ thầm, nào có khủng bộ như vậy, bất quá lúc này, nàng cũng không định chen lời vào, hơn nữa, dù sao ở ký túc xá, cũng an toàn hơn ở bên ngoài nhiều, với lại ngày mai nàng còn về quê thăm gia đình nữa.
"Bá tử, nếu ngươi muốn có thể ở lại đây coi, hơn một tiếng nữa mới hết lẫn, để ta đưa bọn họ về trước, rồi sẽ quay lại, nhanh thôi."
Lục Dương hướng Ngô Bá nói ra.
"Không cần phiền như vậy, ta xem tí nữa rồi tự về cũng được."
"Về nhà làm gì, ở lại đây đi, khó có dịp ngươi đến trường của ta, tí nữa chúng ta ra ngoài uống một chút."
"Được."
Nghe nói lát nữa đi nhậu, Ngô Bá nhẹ gật đầu.
Lục Dương nắm tay Quan Nguyệt, mang theo Triệu Oánh Oánh rời đi.
Lâm Viện Viện đứng đây nãy giờ, toàn bộ đều chứng kiến hết thảy.
Vốn định nói cho Tống Giai, nhưng thật không nghĩ đến, Tống Giai đã bị đồ ăn làm mờ mắt rồi, đem nàng ném ở chỗ này một mình.
"Cặn bã nammm."
Lâm Viện Viện liền đuổi theo, nhìn Lục Dương đã đi xa, nhìn không được mắng một câu.
Lái xe đưa Quan Nguyệt về ký túc xá, Lục Dương một mình quay về trường.
Thời điểm hắn đi đến sân khấu, chỉ còn duy nhất một tiếc mục cuối cùng.
Ngô Bá vẫn còn ngồi ở chỗ cũ.
Nhìn Lục Dương quay lại, hắn cười nói: "Đưa bọn họ về rồi à."
"ừ."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Sân khấu hạ màn.
"Vừa rồi ngươi đi đâu hã?"
Trần Thu Nguyệt ở giữa sân trường tìm được Lục Dương.
"Có chút việc, làm sao vậy?" Lục Dương hồi đáp.
"Cũng không có gì, sau khi anh trình diễn xong lại biến mất, em còn muốn cùng anh một chỗ ngồi xem đây này?"
"Em mệt rồi, về ký túc xá nghỉ ngơi đi, để anh đi chơi với bạn bè một chút."
Lục Dương đuổi Trần Thu Nguyệt trở về ký túc xá.
"Lục ca, ta cảm thấy ngươi nên kiềm chế mình lại đi, cứ như vậy hoài khẳng định sẽ xảy ra chuyện lớn đó."
Ngô Bá cũng bị thao tác Lục Dương làm cho da đầu run lên, hắn không có năng lực tác chiến trên hai chuyến tuyến như Lục Dương.
"Không có việc gì."
Lục Dương khoát tay áo.
Ngô Bá cũng không tiện nói nhiều, theo Lục Dương đi đến Tây Môn.
Tìm một quán đồ nướng, Lục Dương đi vào, cầm thực đơn lên kêu, thuận tiện còn nhắc nhở lão bản bỏ nhiều ớt một chút.
"Uống rượu hay uống bia."
Lục Dương hỏi.
Ngô Bá suy nghĩ một chút, nói ra: "Bia đi, Rượu thì hơi mãnh liệt rồi."
"Vậy được." Lục Dương nhìn phục viên đang ở đằng xa, kêu: "Cho ta một két bia."
Bời vì hôm nay là ngày nghỉ.
Nên quán rất đông khác.
Đợi một lát, đồ ăn của bọn hắn mới được dọn lên.
"Đến, Bá tử, chúng ta cạn trước một ly."
Lục Dương cầm lấy ly bia.
Một ngụm bia lạnh chảy vào bụng, thật là thoải mái.
"Bá tử, ngươi cùng Diệu Hồng tiến triển như thế nào rồi, ta nhớ lần trước, ngươi có ý định theo đuổi nàng."Ăn vài món ăn, hai người bắt đầu nói chuyện.
Ngô Bá cắn xong một miếng thịt dê, nói ra: "Vẫn như cũ, ngươi biết mà, ta cũng không có kinh nghiệm tán gái."
"Không phải tán gái rất đơn gian sao, chỉ cần da mặt dày là được." Lục Dương cười xùy một tiếng, còn nói thêm: "Bá tư, nếu so sánh về da mặt, thì ngươi còn dày hơn ta không ít, như thế nào nữ sinh kia còn không tán được."
"Nói hươu nói vượn, ai nói ta tán không được." Ngô Bá khó chịu nói ra.
Lục Dương lắc đầu: "Ta nhìn ra, Diệu Hồng quả nhiên là một người không tệ, chịu thương chịu khó, chăm chỉ làm việc, chỉ có điều điều kiện gia đình hơi nghèo một chút, nhưng xem ra đây cũng không phải là khuyết điểm."
"Nữ sinh như vậy, sẽ không giống các nữ sinh khác, nàng không thích ăn mặc lòe loẹt, nếu ngươi có thể tán đổ trái tim nàng, về sau liền có một cuộc sống lãnh mạng.."
Ngô Bá lắng nghe rất nghiêm túc.
Ở phương diện tình yêu, hắn biết mình còn phải học tập nhiều, nhìn bộ dạng Lục Dương giống người trong nghề, nghe Lục Dương nói xong, hắn chần chờ hỏi: "Ý của ngươi là ta nên tỏ tình với nàng?"
"Ta chưa từng thấy ai ngu như ngươi."
Lục Dương ở trên đâu hắn vỗ một cái.
"Tỏ tính cái gì, tỏ tình không phải là cơ hội cho người khác cự tuyệt sao? Có lé lúc này nàng đang đắn đo, nhưng đột nhiên ngươi tỏ tình, thì phải đến 90% người ta từ chối, nếu nàng đã từ chối, thì sau này thế nào?"
"Không thể tỏ tình bây giờ được, đợi đến lúc ngươi cảm thấy, xác suất 99% có thể tỏ tình thành công thì hãy thổ lộ, ngươi phải nhớ kĩ, tình bạn tinh yêu chỉ có một ranh giới nhỏ, đợi đến lúc nàng nghĩ mình nên cần một bờ vai, thì đó chính là cơ hội của ngươi."
Ngô Bá nghe xong vô cùng đau đầu, những nghĩ lui nghĩ tới, lại cảm thấy Lục Dương nói đúng.
Hai người tiếp tục trò chuyện đến hai canh giờ.
Bia cũng uống xong một két rồi, cũng may hai người tửu lượng không tệ, không có ngã trái ngã phải, ít nhất bọn họ biết đây làm mấy giờ.
"Đi khách sạn nghỉ đi."
Tính tiền xong, Luc Dương nói ra.
"Không được, Lục ca, chúng ta bao lâu rồi chưa tới tiệm nét." Ngô Bá nhìn biển hiệu cửa hàng đồ nướng đang lấp lóe, suy nghĩ nói ra.
"Không nhớ rõ nữa, ngươi muốn đi bao đêm à."
Lục Dương mỉm cười nhìn hắn.
Ngô Bá gật đầu.
"Được, ngày mai cũng là tết Tây, chúng ta cứ chơi thả ga, đi thôi..."
....
Ngày hôm sau.
Tinh thần hai người đều phấn chấn, từ tiệm nét bước ra.
Có thể là do tâm tình của bọn họ đã lớn, chả còn cám giác chơi game, nên chỉ chơi hai giờ, liền lăn ra ghế ngủ đến sáng.
Ngô Bá bắt một chiếc taxi trở về cao đẳng.
Nghe những lời nói của Lục Dương ngày hôm qua, hắn quyết định phải tiếp xúc với Diệu Hồng nhiều nhất có thể, không thể để nàng một mình ở trọng tiệm được, Lục Dương thì hướng về phía công ty đi đến.
Công ty được nghỉ ba ngày, nên mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi.
Lục Dương đi vào văn phòng, mở ra trang web mà Chu Nghiêm gửi tới, đây chính là trang web mà Lục Dương yêu cầu công ty bên SIN làm.
Nếu nói về giao diện trang web, khẳng định trang web Lục Dương sẽ đứng đầu, hiện tại so với cái websites khác, thì nhìn bọn họ giống mấy trang web sách lậu hơn.
Trên website chỉ có hai tấm hình.
Một tấm là post của tiểu thuyết Tu Chân Trở Về, còn cái khác của Ma Vương Đa Nghi Nhất Vũ Trụ.
Lục Dương ấn thử một cái, hai quyển manga này rất nhanh mở ra, hình ảnh rất nét, tốc độ rất nhanh, tạm thời không tìm ra BUG gì, bất quá cái thứ đồ chơi này, chỉ nhìn bình thường thôi sẽ không phát hiện được.
Mở ra QQ.
Nhấn vào nhóm chat.
Tu Chân Trở Về Đã có bảy tám nhóm chat thảo luận, trong đó có năm cái hắn tạo ra, ba cái còn lại do fan hâm mộ tao ra, trong đó còn có một nhóm do một đại gia tạo, bên trong cũng có mấy trăm người.
"Đề cử cho mọi người một trang web mới, bên trong có Tu Chân Trở Về phiên bản manga, tốc độ lên chương còn nhanh hơn với qidian."
Nói xong, Lục Dương gửi một loạt đến các nhóm chat.
Tin nhắn vừa gửi ra ngoài.
Thông báo tin nhẵn của Lục Dương nhảy lên không thôi, toàn bộ đều @hắn, Lục Dương nhìn nhìn.
"Cái này ta biết nè, hôm qua vào đọc còn mới thấy ở chương 8, hôm nay đã nhảy lên chương mười hai rồi, tốc độ thật khủng khiếp."
"Đây là nền tảng gì vậy, sao trước kia ta lại không biết, CCmanga, chưa nghe qua bao giờ."
"Không phải nền tảng do tác giả làm ra chứ, với lại CCmanga, tên này cũng thật dễ nghe."
"Trang web này coi như không tệ, đề cừ đề cử, đáng tiếc chỉ là hơi ít manga, có lẽ bọn họ vẫn còn đang trong giai đoạn thư nghiệm, nên mới chỉ có hai cuốn..."
....
Lục Dương đánh chữ trả lời.
"Hiện tại trang web vẫn đàng con thử nghiệm, mong mọi người chiếu cố một chút a, đọc Manga miễn phí, còn nếu tìm được BUG, mọi người còn có thể nhận được khen thưởng, nếu thấy trang web hay, mọi người có thể lưu vào trịnh duyệt của mình, về sau CCmanga được đưa vào hoạt động, sẽ có rất nhiều manga ưu tú như Tinh Thần Biến, Bàn Long,.... các loại tiểu thuyết, chỉ ở trang web này mới có."
Nhóm chat liền trở nên náo nhiệt.
Lục Dương nhìn số liệu trang web, mới một hồi, đã có hơn một nghìn người truy cập, hắn híp mắt mỉm cười, nhiều người như vậy, có thể giúp hắn kiếm được lỗi BUG a.
Bật QQ lên, Lục Dương gửi tin nhắn cho Chu Nghiêm, bọn hắn chú ý, nếu có BUG thì có thể note lại, giao cho bên SIN xử lý.
Ting ting ting.
Điện thoại đổ chuông.
Là Tống Giai gọi tới.
Nhóm chat Lục Dương thành lập đều do Tống Giai quản lý, nên vừa rồi hắn thông báo, chắc nàng cũng đọc được rồi.
"Ngươi tạo trang web về manga rồi sao."
Giọng nói Tống Giai có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, học tỷ."
Lục Dương cười trả lời.
"Ngươi làm lúc nào vậy, cũng nhanh quá đi." Tống Giai ngạc nhiên nghi ngờ.
Lục Dương bình tĩnh nói: "Học tỷ, ta có thành lập một công ty, chuyên môn làm những việc này, học tỷ có muốn đến hỗ trợ không, phát hiện BUG có thể nhận thưởng a."
"Hừ, phần thưởng của ngươi cứ để cho Trần Thu Nguyệt đi."
Tống Giai hừ một tiếng, nàng nghĩ đến thời điểm lúc trước, lúc đấy nhìn thấy hắn đi vào vườn khởi nghiệp, hỏi làm gì thì hắn không thèm trả lời, hóa ra là làm cái này.
Học đệ này, quả thật rất xuất sắc.
Tống Giai cởi bỏ được nghi ngờ lúc trước, liền cúp điện thoại, nhưng Lục Dương lại không được rảnh rỗi như vậy, Tống Giai vừa cúp xong, Quan Nguyệt liền gọi tới.
"Lục Dương, Tống Giai là ai vậy."
Nghe nói như vậy, Lục Dương bắt đầu đổ mồ hôi.
Nàng...làm sao biết được?
Hay là mình bị lắp trộm máy nghe lén rồi?