Chương 14: Ý Đồ Đen Tối
Nừa giờ sau, hai người tới một nhà hàng tiệc buffet.
Buffet tại các thành thị đã vô cùng phổ biến, nhưng trước đây Lục Dương cùng Quan Nguyệt chưa bao giờ đi tới, lần đầu nàng tới đây, Lục Dương muốn nàng nếm thử.
Nhà hàng mà Lục Dương chọn là một nơi nổi tiếng, quan khách đông đúc, mặt tiền cửa hàng cũng không tệ lắm, so với những quán ăn có từ 30 năm trước thì một trời một vực.
Trả tiền xong, Lục Dương cầm hai phiếu nhỏ tìm tới vị trí ngồi.
"Chắc là đói bụng rồi hả?"
Lục Dương nhìn nàng.
Quan Nguyệt vuốt bụng nhỏ, thấp giọng nói: "Có một chút."
Bắt đầu đi vào lúc mười giờ, Quan Nguyệt đã hơi đói bụng rồi, tuy rằng trên xe lửa có bán thức ăn nhưng Quan Nguyệt cảm thấy bản thân mình vẫn nhịn được nên không ăn.
Rõ ràng thức ăn chỉ có 5 đồng, trên xe lửa lại bán 20 đồng, ai có thể ăn nổi chứ !
"Đây là tiệc buffet, có rất nhiều món, nàng muốn ăn cái gì cũng được, chúng ta cùng đi lấy."
Đem hành lý đặt tại chỗ ngồi bên cạnh, Lục Dương liền mang theo Quan Nguyệt đi chọn thức ăn.
Quan Nguyệt thì chọn một dĩa bánh ngọt, 2 ly dưa hấu, Lục Dương thì bưng một đống thịt nướng, kèm theo một chút hoa quả.
Trở lại chỗ ngồi, Lục Dương thuần thục cắt thịt nướng rồi đưa tới trước mặt nàng.
Ngẩng đầu, lại nhìn thấy Quan Nguyệt nhìn hắn ngẩn người.
"Mắt ngươi sắp rớt ra rồi kìa, có phải cảm thấy ta ngày càng soái hơn không." Ngồi đối diện Quan Nguyệt, Lục Dương trong lòng cảm thán ngàn vạn.
Tuy răng chỉ mới một kì nghỉ hè không gặp, nhưng đối với Lục Dương đã trôi qua một thế kỷ.
Kiếp trước, Quan Nguyệt tốt nghiệp đại học liền qua nước ngoài học, Lục Dương không còn cơ hội gặp mặt nàng nữa.
Ánh mắt Quan Nguyệt híp lại, dường như biến thành hai ánh trăng, nói ra :" Đúng nha, đẹp trai hơn rồi, còn rất biết quan tâm nữa !".
"Xem ra ta rất hợp với đầu đinh haha".
Lục Dương cảm thấy kiểu tóc trước kia là vấn đề.
"Lục Dương, sao ngươi lại cắt tóc vậy, không phải trước kia ngươi coi mái tóc dài làm bảo bối sao?" Quan Nguyệt có chút tò mò, nàng phát hiện hắn thay đổi quá nhiều.
"Ta phát hiện trước đây quá vô tâm với ngươi, vì vậy quyết định cạo đầu xin lỗi, một lần nữa muốn chăm sóc ngươi." Lục Dương nửa thật nửa giả nói.
Quyết tâm xin lỗi Quan Nguyệt là sự thật, nhưng hắn cắt tóc cũng chỉ vì cảm thấy tóc dài cũng quá vướng thôi.
Quan Nguyệt lắc đầu: "Ngươi trước kia rất tốt."
Nàng đúng là nha đầu ngốc, Lục Dương thở dài, tiếp túc nói:
"Ngoại trừ tóc mới ra, ngươi không phát hiện cái gì thay đổi nữa sao?"
"Cái gì?"
Quan Nguyệt nhìn từ trên xuống dưới Lục Dương, cảm thấy không có chỗ nào thay đổi cả.
"Ngươi nhìn vào mắt ta đi."
"Ánh mắt làm sao vậy?"
Quan Nguyệt nhìn vào mắt Lục Dương, chăm chú nhìn thật kỹ, lại lắc đầu: " Vẫn như cũ ạ."
"Sai rồi."
Lục Dương nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Quan Nguyệt, ôn nhu nói:"Nàng không phát hiện ra sao? Trong ánh mắt của ta có nàng đó."
Mặc dù hắn đã qua tuổi nói mấy câu sến sẩm này, nhưng bản thân Lục Dương lại cảm có lỗi, muốn đền bù cho Quan Nguyệt trước đó.
Quan Nguyệt rất cảm động, tất cả uẩn khuất trước đó đều bay sạch.
Trong anh mắt nhấp nháy liên tục, xuất hiện vài giọt nước, cảm động, Quan Nguyệt lại có chút lo lắng không yên, mấy tháng nay xảy ra chuyện gì, Lục Dương lại thay đổi chóng mặt như vậy.
Cho dù hiện tại quan hệ rất tốt đẹp, nhưng nàng lại cảm thấy trong lòng bất an, nàng cẩn thận hỏi:"Lục Dương, không phải ngươi lại làm chuyện gì có lỗi với ngươi chứ?"
Cảm xúc trong nháy mắt sụp đổ, Lục Dương khó chịu nói ra : "Đây là ngươi đang phá hỏng không khí lãng mạn ta tạo ra đó."
"Được rồi, được rồi, ta sai rồi, ta sai rồi."
Quan Nguyệt lau nhẹ nước mắt.
Lục Dương cũng lau mồ hôi.
Hơi nóng.
Không dây dưa vấn đề này nữa, hắn chủ động cắt thịt ra, từng miếng một đặt vào đĩa Quan Nguyệt.
Ăn xong đã qua một giờ.
Trong lúc ăn Quan Nguyệt gọi một cuộc điện thoại, báo cho gia đình là mình đã tới nơi, không cần lo lắng.
Từ trong nhà hàng buffet ra ngoài, bụng của hai người đã có chút phình to, Quan Nguyệt ăn khá ít, mới ăn một chút đã kêu no.
Phần còn lại toàn bộ đều bị Lục Dương xử lý, nàng chỉ ngồi im lắng nhìn Lục Dương ăn, lâu lâu lại âm thầm bật cười.
Lục Dương đã thề sẽ không đi xe bus nữa, ngay tại ven đường bắt một chiếc taxi.
Sau nửa giờ.
Xe taxi dừng ngoài cổng đại học Hà Đông.
So với trường học của Lục Dương, chỗ này rõ ràng có thêm nhiều khí tức lịch sử, ngoài cửa treo băng rôn chào đón tân sinh viên, còn thấy rất nhiều gia đình dẫn con mình đi báo danh.
Quan Nguyệt vốn muốn tìm một người tình nguyện hỏi thăm địa điểm báo danh.
Lục Dương ngăn nàng lại, nói ra:" Yên tâm, theo ta, chỗ báo danh chuyên ngành của ngươi ở khu nam."
Đi vào trước học, Lục Dương mượn được một chiếc xe đạp, đợi Quan Nguyệt ngồi lên, Lục Dương giải thích:" Bình thường muốn thuê xe đạp sẽ mất 1 đồng, hôm nay là ngày đặc biệt nên sẽ không thu tiền."
Đạp tới sân trường khu nam, Lục Dương rất nhanh tìm được điểm báo danh, dẫn Quan Nguyệt đi tới điền một ít tài liệu cơ bản, coi như báo danh thành công.
Ký túc xá của Quan Nguyệt kiếp trước kiếp này giống nhau, tại Mai Hoa Lâu phòng 302.
Lục Dương giả vờ quan sát xung quanh, liền chỉ vào một hướng, đi hướng này đi.
Toàn bộ hành trình Quan Nguyệt đều nghe theo Lục Dương an bài, thẳng đến thời điểm còn hai người, mới lặng lẽ giật giật vạt áo Lục Dương, nói: "Làm sao ngươi biết nhiều như vậy?"
"Muốn đưa ngươi đi báo danh, ta làm sao không thể chuẩn bị trước được, vài ngày trước ta đã qua đây một lần, đều tìm hiểu cho kỹ rồi." Lục Dương bắt đầu nói nhảm, đỡ phải giải thích mọi việc khi nãy.
Quan Nguyệt không chút nghi ngờ, lại có chút cảm động, nhìn bộ dáng muốn khóc của nàng, Lục Dương có chút chột dạ, có phải ngươi hơi quá đáng không.
"Đi thôi!"
Sợ Quan Nguyệt thật sự khóc, Lục Dương nắm tay nàng, đi vào Mai Hoa Lâu.
Trước khi khai giảng, ký túc xá nữ không cấm người ngoài đi vào, Lục Dương cũng thuận lợi theo người khác vào trong, chỉ sợ đời này đây cũng là lần cuối cùng hắn vào được ký túc xá của Quan Nguyệt.
Ký túc xã Quan Nguyệt so với Lục Dương cũng không sai biệt lắm, đều bốn chiếc giường, khác biệt duy nhất là nơi đây không chỉ có ban công mà còn có điều hòa.
Nhìn vào điều hòa treo nơi góc tường, Lục Dương trong lòng âm thầm nghĩ, không hổ là đại học trọng điểm của tỉnh.
Lục Dương cùng Quan Nguyệt đến tương đối muộn, trong phòng ba người khác đều có mặt, còn có một phụ ngươi đang giúp con cái mình chỉnh đốn vật dụng.
Chứng kiến hai người đi tới, một nữ sinh tóc ngắn đứng ra nghênh đón.
Nàng vươn tay: "Ta là Triệu Oánh Oánh, đến từ Tương Châu, người là Quan Nguyệt phải không."
"Xin chào Oánh Oánh, ta là Quan Nguyệt đến từ thượng hải." Quan Nguyệt cũng đưa tay ra tiếp.
"Vị này là.... bạn trai của ngươi phải không?" Triệu Oánh Oánh hiếu kỳ nhìn Lục Dương.
"Ừ" Quan Nguyệt nhẹ gật đầu,"Hắn cũng học ở đây, hôm nay tới đón ta đi báo danh."
"Hai bạn thật hạnh phúc." Triệu Oánh Oánh không hỏi nhiều, giới thiệu hai người bạn cùng phòng còn lại.
Một người tên Trương Yến, người kia gọi là Hoàng Hà.
Nghe được giới thiệu, hai người đều cười đáp lại, biểu hiện kỹ túc xá này coi như hài hòa.
Giường ngủ chỉ còn chỗ cuối cùng, Lục Dương đem hành lý của Quan Nguyệt thu xếp xuống, lại đem ga trải giường thu xếp, làm xong những thứ này mới cùng Quan Nguyệt nói bạn cùng phòng mấy câu, liền kêu nàng đi xuống lầu.
Tìm siêu thị gần nhất.
Lục Dương mua dầu gội đầu, kem đánh răng, những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, còn cố ý mua cho Quan Nguyệt một lọ chống nắng, hắn cũng không muốn học quân sự xong, tiểu mỹ nhân bạch cốt, nửa tháng sau lại biến thành tiểu muội Châu phi.
Không cho Quan Nguyệt có cơ hội trả tiền, Lục Dương giành trước một bước trả tiền, rời khỏi siêu thị, Quan Nguyệt chưa muốn về phòng, mà lại nói:" Chúng ta đi dạo tí đi."
"Ừ."
Sân trường rộng rãi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy cây xanh, hoa tươi, còn có nhiều khu vực trống trải, thời điểm đi qua một khu rừng nhỏ.
Lục Dương đột nhiên nói ra: "Chúng ta đi vào khu rừng này đi."
"Vào đây làm gì?"
Quan Nguyệt ngẩn người.