Chương 153: Đi Đón Quan Nguyệt (2)
Trương Yến cũng Vương Khách Huy ở cùng một chỗ, hai người họ giống như Quan Nguyệt cùng Lục Dương, là bạn học quen biết thời cấp ba.
Quan Nguyệt tính một cái.
Mình một chỗ, bạn học cũ La Phương một chỗ, cộng thêm Trương Yến cùng Vương Khánh Huy là tổng cộng bốn chỗ, vừa đủ chỗ trên xe.
Bất quá nàng cũng không lập tức đồng ý, mà nói ra: "Ta không biết Luc Dương có chở thêm ai không, để ta gọi điện hỏi hắn một chút rồi trả lời."
"Vậy thì phiền thoái ngươi rồi."Trương Yến cười nói.
Quan Nguyệt gọi cho Lục Dương một cú điện thoại, hỏi hắn thế nào.
Lục Dương cũng không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Bọn hắn quay về Thượng Hải cần phải đi qua đường cao tốc, tiện đường chở bọn họ đến trạm cao tốc luôn cũng được, dù sao Trương Yến cùng Quan Nguyệt đều là bạn cùng phòng, có việc nhỏ thế mà cũng từ chối thì khó tránh khỏi hai ngươi về sau sẽ có khúc mắc.
Tuy rằng Lục Dương không ưu thích tên Vương Khánh Huy, nhưng biểu hiện khách sao cũng không tổn thất cái gì.
Hai mươi phút sau.
Ba người Quan Nguyệt đi tới ngoài cổng trường.
Nhìn bọn họ đi ra, Lục Dương xuông xe, mở cốp xe phía sau.
Vương Khánh Huy đem hành lý đặt vào trong cốp, cảm kích nói: "Lục ca, cảm ơn ngươi rồi."
Dù sao từ nơi này đến trạm cao tốc cũng không gần, đi taxi cũng phải tốn hơn mười mấy tệ, đi ké xe Lục Dương có thể tiếp kiện không ít tiền.
"Không cần khách khí, chuyện nhỏ mà thôi."
Đóng cốp lại, mấy người lần lượt lên xe, bởi vì còn phải đón thêm một nữ sinh, nên Lục Dương bảo Quan Nguyệt ngồi phía trước chỉ đường, Trương Yến cùng Vường Khánh Huy lần lượt ngồi ở phía sau.
Chờ La Phương lên xe thì ngồi bên cạnh Trương Yến là được.
"La Phương ở đâu?"
Khởi động xe, Lục Dương hỏi Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt chỉ vào phía trước, nói: "Đi thẳng về phía trước, qua một ngã tư là trường học của nàng."
Vương Khánh Huy cũng nói: "Là đại học Kinh Tế Tài Chính, ta cũng có một người bạn học ở đây."
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.
Lục Dương yên lặng lái xe.
Trước cửa đại học Kinh Tế Tài Chính.
Một chiếc xe bus xuât hiện đàng xa, một đám sinh viên liền vội vàng chạy ra ven đường chờ đợi.
"Phương Phương, ngươi thật sự không muốn lên xe tới nhà ga sao?"
Một nữ sinh hỏi.
"Không cần, ta đã liên hệ với bạn mình, nàng nói sẽ có bạn trai lái xe tới đây, mang ta cùng một chỗ trở về." La Phương khoác tay áo, vẻ mặt tươi cười.
"Phương Phương, thiệt hay giả, ngươi sẽ không bị lừa chứ, nào có sinh viên năm nhất đã có bằng lái xe, coi như có thì cũng không có tiền mua xe đâu." Nữ sinh nói chuyện lúc trước có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, Phương Phương, bỏ lỡ tuyến này, thì ngươi phải đợi hơn nửa giớ mới có tuyến tiếp theo, ngươi nghĩ lại đi."
Một nữ sinh khác cũng mở miệng.
Xe bus ngày càng tới gần, sinh viên đều chen đến trạm bên kia.
La Phương cũng có chút chần chờ.
Nàng không phải không tin tưởng Quan Nguyệt, nhưng Lục Dương lại có chút không tin cho lắm, trong ấn tượng của nàng, bạn trai Quan Nguyệt là một người không đáng tin cậy, cũng không phải là phú nhị đại.
Lục Dương ở trường học vẫn có chút danh khí, nhưng mà danh khí không tốt lắm, như ở ngoài trường đánh nhau với lưu manh, trốn học thì như cơm bữa, còn thường xuyên bị nhà trường phê bình, sinh viên như vậy, quả thật không có tương lai cho lắm.
La Phương là một người ngoan ngoãn, nàng đối với những bạn học như vậy, đều muốn tránh xa nhất có thể.
Nhưng mà, hai ngày trước, nàng gặp Quan Nguyệt khi đi dạo phố, hai người trò chuyện một hồi, Quan Nguyệt còn nói cho nàng biết Lục Dương mới mua xe, hơn nữa còn nói sẽ đưa nàng về nhà, bởi vì quan hệ của hai người không tệ, nên Quan Nguyệt rủ La Phương về chung.
La Phương lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng.
Chủ yếu là từ trường học về nhà quá phiền tói, lúc đầu phải ngồi xe bus đi đến nhà ga, sau đó phải chờ để mua được vé tàu đi tới huyện Thanh Sơn, nếu mà không mua được vé, thì nàng phải mua vé đi Thượng Hải, sau đó qua bên đó ngồi xe để về.
Nếu có xe chạy thẳng đến trị trấn thì quả thật đơn giản nhất.
Nhưng mà lỡ Lục Dương đùa giỡn Quan Nguyệt, Quan Nguyệt lại ngây ngốc tưởng thật thì sao?
Trong lòng La Phương nghĩ tới khả nẳng này.
Nghĩ đến tính cách của Quan Nguyệt, La Phương cảm thấy khả năng này rất lớn, thời điểm cấp ba, Quan Nguyệt rất nghe lời Lục Dương, nói gì đều nghe nấy, còn đi theo hắn ta vụng trộm chơi nét, trước đó, Quan Nguyệt là một người học sinh ngoan ngoãn, vô cùng hạn chế bản thân mình, lúc đó Quan Nguyệt biến hóa như vậy làm La Phương giật mình không thôi.
Xe bus dừng ở trạm, sinh viên vội vàng chen lấn đi lên, La Phương phân vân, nếu hiện tại rời đi, Quan Nguyệt bên kia sẽ thế nào, nếu không đi, nhỡ đâu Lục Dương nói đùa thì sao?
Thời điểm nàng đang do dự, thì đằng sau chiếc xe bus, có một chiếc xe dừng lại, điện thoại La Phương cũng vang lên.
Nàng vội vàng lấy ra điện thoại, nghe máy.
"Phương Phương, chúng ta đến rồi, ngươi thấy cái xe đang mở cửa không?"
Trong điện thoại truyền đến thanh âm Quan Nguyệt.
La Phương kinh ngạc, hướng về phía ven đường nhìn lại, thấy được một chiếc Audi màu đen đỗ bên đường, hai đèn xe còn nhấp nháy với nàng, La Phương kéo hàng lý cận thận tới gần, có chút không tin tưởng.
Chiếc xe đẹp như vậy, nhìn qua giá thành chắc chắn không rẻ, cũng không phải loại second-hand, là Lục Dương mua thật sao?
Hắn lúc nào có tiền như vậy.
Cửa sổ xe mở ra.
Quan Nguyệt thò cái đầu nhỏ chui ra, nói: "Phương Phương, nhanh một chút đi nha."
La Phương lúc này mới xác định, đây quả thật là xe Lục Dương, bên tay lại phụ là Quan Nguyệt, nàng cũng không nhìn nhầm, La Phương vội vàng bước nhanh tới.
Lục Dương từ trên xe bước xuống.
Nhìn bạn học cũ của mình.
Mười một năm trôi qua, hắn đã quên mặt đa số bạn cấp ba của mình, bất quá, bây giờ nhìn lại, hắn vẫn lờ mờ có thể nhận ra, hắn cười cười nói ra: "La Phương."
"Lục..Lục Dương, làm phiền cậu rồi."
Nghĩ đến những suy nghĩ vừa rồi của mình, La Phương có chút không tự tin.
"Đưa hành lý cho ta, cậu ngồi phía sau đi."
Lục Dương mở cửa xe, để cho La Phương ngồi bên cạnh Trương Yến, sau đó đem hàng lý của nàng đặng ở phía sau cốp, làm xong những thứ này, Lục Dương trở lại tay lái, hướng phía đường cao tốc lái tới.
"Chúng ta về nhà a!"
Quan Nguyệt hướng về phía ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay.