Chương 156: Lục Dương Về Nhà (1)
Từ cao tốc rẽ vào huyện Thanh Sơn.
Trên đường đi không còn gặp được chuyện gì nữa.
Vốn La Phương còn muốn tự mình xuống bắt taxi về nhà, bất quá Lục Dương đưa nàng đến tới khu nhà cán bộ của giáo viện cấp ba Thanh Sơn.
Bố của La Phương là giáo viến dạy môn hóa lớp mười một, tuy nhiên Lục Dương cũng chưa gặp ông bao giờ.
Sau khi tới nơi.
Lục Dương xuống xe giúp nàng đem hàng lý xuống/
Quan Nguyệt từ trên xe bước xuống, kéo tay La Phương, nói ra: "Hai ngày nữa chúng mình đi chơi nha."
"Được."
La Phương cầm theo hành lý đi vào chung cư.
Trở lại trên xe, Lục Dương hỏi Quan Nguyệt: "Để anh đưa em về nhà?"
"Được."
Lục Dương cười nói: "Nhưng mà thế nào, anh lại nghe được giọng điệu không muốn về nhà từ em nhỉ?"
Quan Nguyệt ngược lại không muốn về nhà, nàng muốn mình được ở riêng với Lục Dương lúc nữa, dù sao vừa rồi cũng một mực có người, hai người cũng không tâm sự với nhau gì được.
Lục Dương sao không biết được tâm tư của nha đầu này.
Hắn lái xe đi ngược phương hướng về nhà Quan Nguyệt.
"A, Lục Dương, anh muốn chở em đi đâu, đây không phải đường về nhà."
Quan Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ, thị trấn lớn như vậy mà Lục Dương chạy một hồi đã đến ngoài thành.
"Hặc Hặc, hiện tại biết sợ rồi sao, anh tìm một chỗ đem em đi bán."
Lục Dương cười nói.
"Em không đáng tiền đâu."
Quan Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ, lại hỏi: "Lục Dương, chúng ta đi đâu vậy."
"Kêu 'lão công' anh sẽ nói cho em biết."
"Lão công~."
Đây cũng không phải lần đâu tiên Quan Nguyệt kêu, nên nàng gọi một tiếng 'lão công' vô cùng thuần thục.
"Đợi tí nữa em sẽ biết."
Lục Dương cũng không nói địa điểm.
"Anh dám gạt em." Quan Nguyệt tức giận muốn véo người.
Lục Dương liền vội vàng nhắc nhở: "Chớ làm loạn, anh đang lái xe đấy"
Quan Nguyệt lúc này mới thu hồi móng vuốt của mình lại, trong lòng tính toán xem Lục Dương muốn dẫn mình đi chỗ nào, vùng ngoại thành ít người như vậy, không phải hắn muốn....
Không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt Quan Nguyệt đỏ lên, trong lòng suy nghĩ, lát nữa mình có nên từ chối hay không...
Xe dừng lại ở tại một nông trường bên ngoài.
Lục Dương tò mò nhìn Quan Nguyệt bên cạnh.
"Điều hòa nóng quá sao?"
Sao khuôn mặt Quan Nguyệt lại đỏ như vậy?
Nhìn thấy xe dừng ở một nông trường bên ngoài, Quan Nguyệt lúc này mới biết, mình suy nghĩ hơi nhiều rồi, nàng giải thích: "Điều hòa hơi nóng một chút, em muốn xuống hít thở không khí một tí."
Từ trên xe bước xuống.
Quan Nguyệt nhìn về nông trường phía trước.
Nhiều ngôi nhà kính xen kẽ với nhau.
Bên trong đều gieo trồng một ít rau củ trai cây, Quan Nguyệt biết rõ đây là dự án của ba năm trước, công trình phủ xanh huyện Thanh Sơn, đồng chí Quan Kiến Quốc cũng vì dự án này mà bận rộn hơn mấy tháng.
"Lão công, chúng ta tới đây làm gì?"
Quan Nguyệt ôm lấy cánh tay Lục Dương, giống như con chim non nép vào người mẹ.
"Nhìn xem có dâu tây hay không, chúng ta hái về ăn." Lục Dương nói ra mục đích của mình, hái dâu tây là giả, mục đích chính là thỏa mãn Quan Nguyệt, ở cùng với nhau một hồi.
Đối với Quan Nguyệt, Lục Dương nợ nàng rất nhiều, bất kể là kiếp trước hay kiếp này.
Vốn đã hứa với Quan Nguyệt chủ nhật hàng tuần sẽ dẫn nàng đi chơi, nhưng có thể bởi vì Trần Thu Nguyệt, Lục Dương thật sự không thể phân thân ra được, bây giờ kỳ nghỉ đã đến, Lục Dương có ý định dùng kỳ nghỉ này ở bên Quan Nguyệt, coi như là bồi thường cho nàng...
Một cô bé đáng iu như vậy, kiếp này hắn không thể để mất nàng thêm lần nữa.
Quan Nguyệt mừng rỡ không thôi.
Lại hiếu kỳ hỏi: "Mùa này mà cũng có dâu tây sao?"
"Có lẽ có, không phải nói dùng cái gì gọi là công nghệ cao để trông sao? Với lại thời điểm năm trước, bọn họ còn nói ở đây sẽ bán dâu tây."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Trong nhà, một nữ nhân đi ra, nhìn thấy hai người đi tới, hỏi: "Hai vị muốn mua gì không?"
Nhìn chiếc xe ở ngoài, nàng không dám tỏ ra khinh thường.
Lục Dương cười hỏi: "Chị gái, ở đây có bán dâu tây không?"
"Cũng có, bất qua bây giờ dây tây có rất ít, đều chỉ bán buôn cho tiểu thương ở thành thị, không có bán lẻ."
Nữ nhân giải thích nói ra.
Được rồi.
Quả nhiên người nghèo nông thôn không đáng được ăn dâu tây.
Lục Dương cũng chẳng suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Dâu tây lớn lên ở mùa đông, không nói hương vị, nhưng giá cả tuyệt đối trên trời, bảy tám chục tệ một cân, ngoài trừ những kẻ có tiền ở thành thị ra, người ở huyện thành nhỏ thật sự cũng không có mấy người mua.
"Chị gái, bạn gái của tôi muốn ăn dâu tây, loại tốt nhất, để chúng tôi hái một chút được không?"
Vì phòng ngừa nữ nhân sẽ nói từ chối, Lục Dương trực tiếp nói ra một cái gia cực cao.
Nếu đổi dâu tây mua đông sang mùa hè.
Thi mười tệ cũng mua được một cân rồi,còn là loại chất lượng tốt, đừng nói bây giờ Lục Dương trả một trăm tệ cho một cân dâu tây, giá tiền này cũng đã vô cùng cao rồi.
Nghe được cái giá này, nữ nhân quả nhiên có chút động tâm, nàng bán dâu tây cho tiểu thương, một cân cũng chỉ được hơn ba mươi tệ.
"Được, được, nhưng thời điểm hái phải cẩn thận một chút, không được đạp vào cây."
Nữ nhân nhắc nhở.
"Cảm ơn chị gái, yên tâm, chúng tôi sẽ cẩn thận."
"Vậy hai người theo tôi."
Nữ nhân ở phía trước dẫn đường, Lục Dương cầm tay Quan Nguyệt theo sau, nữ nhân dẫn bọn họ đến một nhà kính khác, bên trong nhiệt độ cao hơn bên ngoài rất nhiều.
Đi vào bên trong nhà kính, Quan Nguyệt có chút đau lòng nói ra: "Một trăm tệ một cân, mắc quá đi."
"Giá này coi như cũng được, em cũng không xem bây giờ là mùa gì, nếu dâu tây ở đây vận chuyển đến Lục Thành, cũng phải bảy tám chục tệ một cân? Hơn nữa, chúng ta còn tự hái, có thể chọn những quả to ngon, nếu đưa giá thấp, người ta sẽ không chấp nhận."
Lục Dương cũng không cảm thấy gì gọi là mắc.
Mấy trăm tệ có thể làm bán gái mình vui vẻ, không có gì tiết kiệm hơn thế này rồi, không giống như những cô gái khác, động một tí là mua nhà mua xe, còn lên TaoBao mua hàng hiệu, trang điểm....,so ra, Quan Nguyệt cũng thật sự tiết kiệm rồi.
Hơn nữa.
Đối với Lục Dương, chừng đó tiền cũng không coi vào đâu.
Nghe được Lục Dương nói, Quan Nguyệt tính một cái, mắc thì hơi mắc thiệt, nhưng nàng cũng dần dần chấp nhận giá cả đó.