Chương 163: Mang Liễu Thanh Thanh Về Nhà (1)
Từ tiệm lẩu đi ra.
Lục Dương cưỡi xe đạp về nhà, ở trong quán lâu, hắn và Lâm Nghệ Hồng đã hàn huyên không ít, cũng đã biết được năng lực cùng dã tâm của nàng.
Hiện nay, Thượng Hải Mao Tiêm mặc dù đã có chút danh khí, nhưng cũng không phải công ty thương nghiệp hóa hoàn toàn, muốn có thể hợp nhất với nhãn hiệu này, nhất định phải chờ thời cơ thật tốt, nếu có thể hợp nhất thành công, thì không chỉ có lợi cho bản thân xí nghiệp, mà còn có lợi cho người nông dân trồng chè.
Đây là một việc có ý nghĩa và lại có thể kiếm được lợi nhuận.
Bất quá Lục Dương bây giờ không có thời gian cùng tiền bạc để tham dự vào.
Lâm Nghệ Hồng còn phải nỗ lực dài dài, việc này cũng không phải trong một hai năm tới có thể hoàn thành xong, Lục Dương cũng chỉ biết vài thứ có hạn chứ không phải cái gì cũng biết, tuy nhiên, Lâm Hồng Nghệ là một người rất thích hợp để hợp tác.
Trong lòng Lục Dương có cảm giác, về sau hai người nhật định sẽ có mối quan hệ hợp tác với nhau.
"Có biết đạp xe không hã?."
Vốn Lục Dương đang đạp xe ở ven đường, đột nhiên, một chiếc xe hơi đỗ ven đường mở cửa thiếu chút nữa va chạn với hắn.
May mắn Lục Dương phản ưng nhanh nhẹn, kịp thời bóp phanh.
Nhưng nữ nhân từ trên bước xuống ngược lại không cảm kích, còn mắng hắn một câu.
"Đại tỷ này, nếu chưa học qua luật giao thông, thì nên tranh thủ tự học mấy tháng đi, trong khoảng thời gian này đừng có lái xe ra ngoài hại người khác, còn nên đánh răng trước khi ra đường, mùi vị cũng quá thối rồi."
Lục Dương lạnh lùng liếc nhìn nàng.
Ác nhân còn cáo trạng trước?
Nếu đổi thành một người học sinh khác, nói không trừng bị nàng hù rồi, nhưng gặp phải Lục Dương, hắn cũng không thật sự để ý chuyện này, đối với người như vậy vẫn không nên nói chuyện thì hơn.
"Cái tên tiểu tử này, ngươi nói hưu nói vượn gì vậy."
Nữ nhân thật sự tức giận.
Lục Dương cũng không để ý nàng gào thét, cầm lấy điện thoại chụp mấy tâm hình, đoạn đường này không cho phép đỗ xe, nếu đỗ xe trái phép thì coi như xong, còn mở cửa xe mất dạy như vậy, Lục Dương cũng không có tâm địa thiện lương mà tha thứ.
"Ngươi làm gì vậy?"
Nữ nhân cả giận nói.
Lục Dương lười để ý đến nàng, trực tiếp lên trang cảnh sát giao thông khiếu nại, gửi mấy hình ảnh mình mới chụp.
Đỗ xe trái phép phạt hai trăm tệ.
Để xem thời điểm nàng nộp phạt, còn to mồm như vậy nữa không.
Ở huyện thành nhỏ cũng không phải dễ kiếm tiền, xe nữ nhân này lái cũng không phải loại mắc tiền, nộp phạt hai trăm tệ, khẳng định nữ nhân này sẽ đau lòng không thôi.
Lục Dương hừ một phát, tiếp tục đạp xe chậm rì rì rời đi.
Thời điểm đi qua bệnh viện huyện, hắn dừng lại, bởi vì Lục Dương nhìn thấy người quen của mình.
Liễu Thanh Thanh, sao nàng lại ở chỗ này.
Lần trước thời điểm hắn gặp Liễu Thanh Thanh, là nàng vẫn còn ở Lục Thành, làm trong một trung tâm cửa hàng bán xe.
Nàng không phải đang làm việc ở Lục Thành sao>
Lục Dương đứng xa xa nhìn.
Liễu Thanh Thanh từ trước cổng bệnh viện đi ra, tìm một cửa hàng đối diện, mua một chén gì đó, ngồi trên băng ghế nhỏ, hình như là nàng vừa ăn vừa khóc, đưa tay áo lên còn lau nước mắt.
Lục Dương khẽ nhíu mày, đẩy xe đạp đi tới.
"Ngươi làm sao vậy?"
Một gióng nói nam nhân truyền đến tai Liễu Thanh Thanh, nàng ngẩng đầu lên nhìn.
"Lục Dương, là ngươi, sao ngươi lại ở đây."
Liệu Thanh Thanh không nghĩ tới mình lại gặp phải Lục Dương chỗ này, nàng vội vàng ngừng khóc, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười.
"Trường học của ta được nghỉ, nên nhân dịp về thăm gia đình, vừa rồi ta ở bên kia nhìn thấy ngươi đang khóc, người nhà đổ bệnh hay sao?" Trong lòng Lục Dương có chút ít suy đoán, nhưng không xác định.
"Mẹ của ta nhập viện rồi."
Liễu Thanh Thanh nhìn phía bệnh viện đối diện.
"Trong nhà không có ai khác, ta cũng chỉ có thế xin nghỉ đề về chăm sóc chiếu cố cho nàng."
Cùng suy đoán của Lục Dương thì không sai biệt lắm.
Sau khi gia đình phá sản, bố của Liễu Thanh Thanh thì bỏ trốn không biết tung tích, mẹ thì đổ bệnh dậy không nổi, đây cũng là lúc trước Liễu Thanh Thanh nói cho hắn biết.
Không nghĩ tới.
Mẹ của Liễu Thanh Thanh lại đổ bệnh như vậy.
"Xem mắt người toàn là tơ máu, chắc mấy ngày hôm này đều chưa chợp mắt phải không." Lục Dương nhìn nữ nhân này, trong mắt lộ tia đau lòng.
Dù sao nàng cũng là mối tình đâu ngây ngô của Lục Dương, hôm nay lại biến thành cái dạng này, làm cho người ta có chút không đành lòng.
"Ngày hôm qua mẹ ta lên ICU rồi."
Liễu Thanh Thanh thở dài, dáng vẻ già nua nặng nề.
Lục Dương không nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng như vậy, vậy mà phải điều trị đặc biệt rồi.
Lại nhìn đồ ăn Liễu Thanh Thanh đang ăn, một chén cháo gạo trắng, còn một dĩa dưa chua nhỏ, hắn là do tiệm cơm miễn phí phát cho, hắn ài một tiếng.
"Thức cả đêm, trưa thì ăn những thứ này, ngươi không sợ thân thể mình chịu không nổi sao?"
Lục Dương vào một cửa hàng.
Bỏ tiền ra mua hai cái đùi gà cùng vài miếng đậu phụ rang, mang đi ra.
"Chúng ta là bạn học trước kia, ta mời ngươi, không được từ chối."
Lục Dương đem chén đĩa đặt trước mặt Liễu Thanh Thanh, sau đó chuyển sang ngồi đối diện.
"Cảm ơn ngươi, Lục Dương."
Liễu Thanh Thanh do dự một chút, vẫn gật đầu, nhìn đồ ăn trên bàn, mũi của Liễu Thanh Thanh có chút cảm giác ê ẩm.
Đang ăn đồ ăn Lục Dương mua, thì điện thoại Liễu Thanh Thanh vang lên, nàng cầm lên, nhìn dãy số phía trên, sắc mặt nàng nhợt nhạt tái lại.
"Làm sao vậy?" Lục Dương hỏi.
"Không có việc gì, ta nghe điện thoại một chút." Liễu Thanh Thanh bối rối cầm lấy điện thoại, đứng dậy đi sang một bên, sau đó mới nhận điện thoại.
"Lão bản."
"Thanh Thanh, hôm qua lời ta nói, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Nếu đồng ý, ngay lập tức sẽ có hai mươi vạn trong tài khoản ngân hàng, ngươi ở Lục Thanh buôn bán, cũng biết số tiền này khó kiếm thế nào rồi phải không?"
"Lão bản, tôi chỉ muốn mượn ít tiền, còn viết giấy vay nợ, nhất định sẽ trả cho ngài."
Liễu Thanh Thanh cố kìm nén nói ra.
"Thanh Thanh, người nào không phải kiếm tiền khó khăn, ngươi có thấy lão bản nào vô duyên vô cớ cho nhân viên của mình mượn tiền chưa? Ngươi không đáp ứng chuyện của ta thì không có cách nào nói chuyện."
"Ngươi biết là ta thật tâm với ngươi mà, chỉ cần đống ý, về sau ta sẽ nghĩ biện pháp ly hôn vợ mình, sau đó chúng ta kết hôn, ở cùng một chỗ với ngươi."
"Cơ hội như vậy có bao nhiêu người cầu còn không được, nữ nhân xinh đẹp rất nhiều ,ngươi đừng tưởng rằng ta không thể kiếm người khác."
"Tôi..tôi sẽ xem xét."
....
Điện thoại chấm dứt, Liễu Thanh Thanh thất thơ lạc lối trở lại chỗ ngồi.
Nhìn bộ dạng Liễu Thanh Thanh, Lục Dương cũng đoán được đại khái việc gì, liên tưởng đến kiếp trước họp lớp, nữ đồng học bên kia nói về chuyện xưa Liễu Thanh Thanh, khi đấy sắc mặt của Lục Dương cũng rất âm trầm.
Lúc ấy hắn không lý giải được, một lớp trưởng hào phóng, tại sao lại biến thành cái dạng kia trong miệng của bạn học, đến bây giờ hắn cũng đã hiểu nguyên do.
Tiền.
Đổ lỗi cho Liễu Thanh Thanh ư.