Chương 165: Bác Sĩ Lâm
"Tiểu Dương vừa rồi mới về có dẫn theo nữ sinh hã?"
Tiền Vân mờ mịt nói.
Lục Vĩ khẳng định: "Thật mà, nữ sinh kia ở ngoài cửa nhà chúng ta, không có vào, ta vừa rồi ở bên cạnh nhà lão Lý nhìn thấy, không tin bà hỏi tam thẩm mà xem."
Tiền Vân lắc lắc tay, đứng dậy chuẩn bị đi ra xem.
"Người đã sớm đi rồi, thời điểm ta rời khỏi nhà lão Lý, Lục Dương lái xe mang theo nàng rời đi."
Lục Vĩ đem Tiền Vân cản lại.
Tiền Vân phàn nàn nói: "Cái tên tiểu tử này, về nhà còn để người ta ở ngoài, cũng không biết mang vào cho mẹ mình nhìn xem một chút, xem cô nương kia lớn lên thế nào?"
"Rất xinh đẹp, đẹp như bà khi còn trẻ."
Lục Vĩ nghiêm mặt nói.
"Thế bộ dạng như vậy cũng không tệ lắm."
Trên mặt Tiền Vân lộ ra nụ cười.
....
Bãi đỗ xe bệnh viên nhân dân huyện.
Sau khi xe dừng hẳn lại, Lục Dương mới đem tiền mặt lấy ra, giao cho Liễu Thanh Thanh.
"Số tiền này không sai biệt lắm gần mười một vạn, ngươi cứ cầm lấy dùng trước, nếu không đủ thì nói cho ta biết."
Lục Dương đã đem toàn bộ tiền trong ngân hàng để mua cửa tiệm, trong ngân hàng cũng không còn dư nhiều lắm, bất quá rất nhanh hắn sẽ có tiền nhuận bút rồi.
"Cảm ơn ngươi, Lục Dương."
Liễu Thanh Thanh nhận lấy cái túi, trong mắt tràn đầy cảm kích, từ lúc mẹ mình đổ bệnh đến giờ, nàng liền từ Lục Thành trở về, tiền trong nhà có thể tích góp được nàng đều đem đi chữa bệnh cho mẹ mình.
Những thân thích họ hàng của nàng thì trốn tránh gia đình nàng như dịch bệnh.
Mẹ thì cố nén ốm đâu, không chịu đi bệnh viện, thẳng đến bây giờ thì thổ huyết hôn mệ, triệt để kiên trì không nổi.
Trong lúc này, nàng đã cầu cứu qua rất nhiều người.
Lục Dương là người duy nhất nguyện ý cho nàng mượn tiền mà không đòi hỏi gì cả.
Nếu như không có Lục Dương.
Liễu Thanh Thanh không dám tưởng tượng, mình sẽ biến thành người gì nữa.
"Không cần khách sáo, chúng ta đều là bạn học cũ.
Lục Dương lắc đầu.
Mở cửa xe.
"Ta cùng ngươi đi nộp tiền."
"Được."
Đi vào lầu một, Liễu Thanh Thanh tìm một nơi nộp tiền.
Đem tiền mặt ở trong túi lấy ra, nhân viên tiếp nhận cũng không hề kinh hãi, bệnh viện như một con thú nuốt vàng, cả đời kiếm tiền cũng chỉ dùng để chữa bệnh mà thôi.
Cô bé này lại mang nhiều tiền tới như vậy, có lẽ tình trạng người nhà rất nguy kịch.
Tiền mặt nhiều như vậy, cũng phải dùng mười phút đồng hồ, máy đếm tiền mới đếm xong, tổng cộng hơn mười một vạn ba nghìn năm trăm tệ, nhân viên tài vụ đem toàn bộ số tiền này chuyển đến hoa đơn thanh toán của mẹ Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh yên lặng đem những con số này lưu lại trong lòng.
Cận thận thu hồi hóa đơn điều trị, nàng nói ra: "Lục Dương, đợi lát nữa tôi sẽ viết cho cậu tờ giấy vay nợ."
"Không cần phải làm vậy, tôi tin tưởng cậu."
Lục Dương lắc đầu.
Hắn không phải là người dễ dàng cho người khác mượn tiền, nhưng nếu đã cho vay, hắn sẽ không nghĩ về nó, để tránh phải phiền não.
Kiếp trước có bằng hữu mượn hắn mấy vạn để quay vòng vốn, nói vàng ngày sau sẽ trả, cuối cùng thì kéo đến tận ba năm, hắn còn phải nhiều lần đòi mới được.
Từ đó về sau, nếu không phải có quan hệ thực sự tốt, hắn sẽ không cho tiền.
"Không được, phải viết giấy nợ."
Liễu Thanh Thanh quật cường nói.
"Được, tùy ngươi." Lục Dương cũng không nói gì thêm.
Liễu Thanh Thanh lộ ra nụ cười, vốn còn muốn nói điều gì, vừa đúng lúc này, Liễu Thanh Thanh nhìn thấy một nữ bác sĩ đang đi qua, nàng vội vàng chạy tới.
"Bác sĩ Lâm, chờ một chút."
Nữ bác sĩ dừng lại, quay đầu nhìn Liễu Thanh Thanh.
Nàng nhận ra nữ sinh này, chính là nữ sinh hôm qua cùng mẹ mình nhập viện, nghe nói chăm sóc cho mẹ cả buổi tối không ngủ, buổi sáng nàng đếm thăm, còn khuyên nàng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, không nghĩ tới bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện.
"Bác sĩ Lâm, chào dì, cháu muốn hỏi một chút, mẹ cháu sao rồi ạ."
Liễu Thanh Thanh có chút gấp gác.
Phòng bệnh ICU không cho phép người thân vào thăm.
Liễu Thanh Thanh bức thiết muốn biết tình hình mẹ mình bây giờ thế nào.
Nữ bác sĩ bình tĩnh trả lời: "Đang chuẩn bị gọi điện cho cháu, may mắn hôm qua cứu chữa kịp thời, tình hình bệnh nhân bây giờ không sao,nhưng vẫn ở phòng chăm sóc đặc biệt quan sát thêm hai ba ngày, nếu như không có chuyển biến xấu, sẽ chuyển sang phòng bệnh bình thường, bất quá, nếu muốn bệnh nhân mau tốt thì vẫn phải khuyên nhủ mẹ cháu một phen, tâm tình tốt lên thì bệnh mới mau khỏi."
Liễu Thanh Thanh thở dài một hơi.
Đây là kết quả tốt rồi.
"Cảm ơn bác sĩ Lâm, cháu sẽ hảo hảo khuyên nhủ nàng."
Liễu Thanh Thanh cảm kích nói.
"Còn cháu nữa..." Nữ bác sĩ nhìn đôi mắt của Liễu Thanh Thanh, lắc đầu nói ra: "Cháu đã mệt mỏi từ hôm qua đến giờ, bây giờ nên nghỉ ngơi một chút, đừng đợi đến lúc mẹ mình tốt lên thì mình lại đổ bệnh, đến lúc đó thì mẹ cháu sẽ ngày càng suy sụp, đây không phải kết quả mà nàng muốn xem đâu, hiện tại mẹ cháu đang ở ICU, được các bác sĩ và y tá trông chừng, cháu có thể về nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến lúc chuyển viện,..."
Nói xong, nữ bác sĩ lại nhìn Lục Dương đang đứng bên cạnh, vừa cười vừa nói: "Bạn trai cháu thật đẹp trai, bảo hắn đưa cháu về nghỉ ngơi đi."
"Hắn không phải..."
Liễu Thanh Thanh còn định giải thích một phen, liền nghe thấy tiếng gọi.
"Bác sĩ Lâm, có bệnh nhân."
"Không nói nữa, dì đi qua trước."
Bác sĩ Lâm vội vàng ly khai.
Đợi đến lúc bác sĩ rời đi, Lục Dương mới đi tới, hỏi: "Nàng là bác sĩ chăm sóc cho mẹ người sao? Nhìn qua rất trẻ tuổi."
"Không phải."
Liễu Thanh Thanh lắc đầu.
"Ngày hôm qua lúc ta cùng mẹ ta đi đến thì bác sĩ Lâm tiếp nhân, sau đó nàng cấp cứu cho mẹ ta, sau đó liền rời đi, hình như nàng là bác sĩ của khoa cấp cứu thì phải."
"Vậy à."
Lục Dương không biết bệnh viên phân chia phòng ban thế nào, hắn chẳng qua cảm thấy nữ bác sĩ này có chút quen mắt, hình như là đã từng gặp qua thì phải.
"Lục Dương, vừa rồi lời nói của bác sĩ, ngươi đừng để ý nha."
Liễu Thanh Thanh có chút ngượng ngùng nói ra.
Đương nhiên, nàng đang đề cập đến vấn đề Lục Dương trở thành bạn trai.
"Cái này có gì đâu." Lục Dương không thèm để ý đến chút nào, hắn cười nói: "Vừa nãy bác sĩ nói rất đúng, ngươi phải về ngơi một lát, xem cặp mắt của ngươi kìa, vừa thức đêm vừa khóc, bây giờ đều biến thành màu đỏ rồi, người ta nhìn vào còn tưởng ngươi luyện công đến tẩu hỏa nhập ma đấy."
"Đâu có."
Liễu Thanh Thanh dở khóc dở cười.
"Dì đã có bác sĩ chăm sóc, không cần phải lo lắng, để ta đưa ngươi về nghỉ ngơi một giấc." Lục Dương lấy chìa khóa xe ra, hắn không muốn ngây ngốc ở bệnh viện gửi mùi làm gì.
Liễu Thanh Thanh suy nghĩ một chút.
ICU không cho phép người nhà thăm hỏi, coi như bây giờ có ở lại bệnh viện, nàng cũng không gặp được mẹ mình.
Còn không bằng trở về ngủ một giấc, phục hồi tinh thần.
Hai mươi phút sau.
Xe đi đến một ngôi nhà nhỏ ở vùng ngoại thành.
Là một ngôi nhà trệt nhỏ, nhìn qua thì thấy khá lâu đời, gạch men lót đường đều nức hết non nửa, trên tường thì phủ đầy rêu xanh, sân nhỏ cũng ướt sũng.
Tuy rằng được quét dọn sạch sẽ, nhưng không giấu nổi khí tức mục nát.
"Các ngươi ở đây à."
Lục Dương nhíu máy lại.
Liễu Thanh Thanh có chút thương cảm: "Nhà ở bị ngân hàng niêm phong mất rồi, ta với mẹ chỉ đành thuê ngôi nhà này, giá cả rất rẻ, một năm cũng chỉ hai nghìn tệ."
Một năm hai nghìn, một tháng còn chưa tới hai trăm, khó trách lại tàn tạ như vậy.
Huyện thành đã phát triển hơn mười năm, thật không biết làm sao bọn họ có thể tìm được căn nhà như vậy.
"Đợi mẹ ngươi xuất viện thì chuyển đi chỗ khác đi, loại địa phương này không thích hợp để dưỡng bệnh, nói không chừng bệnh mẹ ngươi phát tát cũng liên quan đến chỗ này."
Liễu Thanh Thanh còn muốn khen ở chỗ này rất tốt, nhưng nghe được lời nói cuối cùng của Lục Dương, nàng đành nuốt trở lại vào miệng.
Mẹ mình đổ bệnh có liên quan đến chỗ này, phải tìm chỗ khác để dưỡng bệnh.
"Chuyện này không cần ngươi phải quan tâm, ta sẽ xem có phòng nào phù hợp không, sau đó sẽ nói cho ngươi biết, còn việc cần làm bây giờ của ngươi là nghỉ ngơi thật tốt, hồi phục tinh thần, đợi đến lúc mẹ ngươi chuyển đến phòng bệnh thì còn cần chăm sóc."
Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, nàng tiến đến, móc ra chìa khóa mở cửa.
Căn phòng có ba gian nhỏ.
Một phòng khách hai phòng ngủ.
"Ta ngủ ở chỗ này."
Liễu Thanh Thanh đẩy cửa phòng nói ra.