Chương 177: Đưa Về
Biết rõ bản thân mình đuối lý, ông cũng không biết nói gì nữa.
Lần này, mấy ánh mắt trưởng bối nhìn Lục Dương không giống như trước, mới lên đại học, đã biết kiếm tiền, còn mở cửa hàng, mua một chiếc điện thoại mắc tiền như vậy, chỉ sợ bọn hắn lăn lộn cả đời, cũng chưa hẳn có thành tựu như vậy.
Lục Tú Quyên cảm thán nói ra: "Lúc nhỏ ta nhìn thấy đứa nhỏ Lục Dương này thập phần thông minh, không nghĩ tới, mới lên đại học đã làm chúng ta vui mừng."
Điền Vinh cũng mượn một câu thành ngữ nói:" Kim lân há lại là vật trong ao, một trận mưa gió liền hóa rồng, Lục Dương đã đi ra cái huyện Thanh Sơn nhỏ bé này, tương lai về sau của Tiểu Dương không thể hạn lượng."
Biểu đệ Điền Hâm cũng không chơi điện thoại nữa, chạy đến bên cạnh Lục Dương, lặng lẽ nói: "Biểu ca, cho mượn ít tiền đi"
"Không có, tiền anh đều đưa cho bố mẹ hết rồi."
Lục Dương trực tiếp cự tuyệt.
Gia hỏa này lại tới mượn tiền rồi.
"Đồ keo kiệt."
Điền Hâm khó chịu nói ra.
Lục Dương không thèm để ý tới hắn, keo kiệt thì keo kiệt đi, còn tốt hơn đem tiền vứt ra cửa sổ.
Biểu đệ này hắn vẫn còn nhớ rỏ, điển hình thanh niên không học vấn không nghề nghiệp, cha mẹ thì bận đi làm, không có thời gian đi quản, đến cả trường cấp ba cũng không thị đậu, vào học một trường bổ túc, sau đó lại ở trường học đánh nhau mà bị đuổi học, trước khi Lục Dương trùng sinh không lâu, hắn còn cùng bác gái tới trại giam nhìn qua hắn một lần.
Nếu có một ít quan hệ, Lục Dương còn có thể hỗ trợ quản hắn một chút, nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn không muốn có chút quan hệ nào với tên nhóc này.
Bác gái với dượng coi như còn được, thích hợp để giúp đỡ đôi chút, còn cái thằng biểu đệ này thì coi như vứt.
"Hút thuốc đi."
Lục Vĩ đưa cho Điền Vinh cùng Lục Cường một điếu thuốc.
Lục Vệ vừa rồi cũng đã hút vài điếu, hắn nhìn nhãn hiệu gói thuốc có chút không vừa mắt.
Lục Cường cũng khuấy động không khí, nói ra:" Tuy rằng chỉ là một gói thuốc nhỏ, nhưng cảm giác tinh thần vẫn rất hăng hái, Lục Dương, lúc nào cậu có thể uống rượu mừng của cháu đây, lúc đó nhớ báo cho cậu biết, cậu nhất định trở về."
Tiền Vân cười nói: "Cái này còn quá sớm, dù sao cũng phải đợi cháu nó tốt nghiệp đại học đã."
Tiểu thúc lại hỏi: "Cháu nó có bạn gái rồi sao?"
"Có rồi."
Việc này cũng không phải giấu giếm làm gì.
Biểu tỷ Lục Hiểu Manh cũng hỏi: "Là bạn đại học sao?"
"Không phải, bạn quen từ thơi cấp ba."
Lục Dương lắc đầu nói ra.
"Vậy ngươi yêu sớm rồi." Lục Hiểu Manh kinh ngạc nói ra.
"Ba mẹ ta không ngại việc này."
Tiền Vân cùng Lục Vĩ cũng cười cười, không nói gì.
Đang nói chuyện với nhau, nhân viên phục vụ đem đồ ăn dọn lên, một bàn đồ ăn toàn loại cao cấp, như canh Ba Ba, canh gà đen, chân heo hấp bia, xườn kho cà chua...
"Nào, mọi người động đũa đi, tôi đi lấy rượu tới."
Lục Vĩ quay đầu đi lấy rượu.
Lục Vệ khoát tay áo, nói ra: "Hôm nay ta lái xe tới, không cùng các đệ uống rượu được, nói xong còn đem miếng móng heo to nhất gấp vào trong bát."
Lục Vĩ không có quản hắn, vẫn đem rượu cầm tới.
Nhìn chai rượu đặt trên bàn, tiểu thúc Lục Cường kinh ngạc nói: "WOW, nhị ca, nhà của anh thật sự phát tài hã, Ngũ Lương Dịch chính tông mà cũng uống, rượu này phải hơn một nghìn một chai."
"Một nghìn hai trăm chín mươi chín tệ một chai."
Lục Vĩ đính chính lại.
Kỳ thật lúc mua ông cũng rất đau lòng, cắn răng lắm mới dám mua.
"Để em mở."
Lục Cường lấy trai rượu từ trong hộp thủy tinh ra, xoay mở nắp ra, sau đó nói: "Đại ca, ngươi thật sự không uống sao?"
Lục Vệ nhìn Ngũ Lương Dịch, do dự một chút, cầm lấy ly, nói ra: "Thế thì uống một ít đi, chị dâu ngươi có bằng lái xe, đợi lát nữa bảo nàng chở ta về là được."
Nói là ít nhưng Lục Cường rót cho hắn đầy ly cũng không thấy hắn hô ngừng.
Ba nam nhân mỗi người một ly đầy, còn thừa lại không ít, Lục Cường giật dây Lục Dương uống chung cho vui, Lục Dương giữ ly mình lại, nói: "Cậu cùng người lớn uống được rồi."
Tiểu thúc cho rằng Lục Dương không biết uống rượu nên cũng không ép, chỉ có Lục Vĩ cùng Tiền Vân mới biết tửu lượng của nhi tử nhà mình không hề tầm thường.
Một bữa cơm ăn rất thoải mái.
Bởi vì tức giận vì không có điện thoại mới nên biểu tỷ Lục Hiểu Manh ăn cũng không ít, Lục Vệ thì còn ghê hơn, hắn ăn đến nỗi xương cốt có thể chất thành một đống núi nhỏ.
Đồ ăn của khách sạn 'Ánh Mây' quả thực không tệ, đầu bếp ở tiệm cơm không thể so sánh, vì vậy Lục Dương ăn cũng không ít.
Mây nam nhân thì vừa uống rượu vừa bắt đầu nói phét, đại bá Lục Vệ khoác lác tháng trước mình bán thực phẩm cho siêu thị kiếm được bao nhiêu tiền.
Tiểu thúc thì nói hắn ở bên ngoài được nhiều nữ nhân vừa ý.
Dượng cùng dì nhỏ thì nói đến công việc của bản thân mình, nói mức lương ở phía nam cao hơn phía bắc, siêu thi ở đó còn lớn hơn siêu thị ở huyện Thanh Sơn...
Lục Dương cùng mấy người tiểu bối cũng không trao đổi gì.
Từ nhỏ bọn hắn cũng chưa từng chơi đùa với nhau, tự nhiên cũng có chút cảm giác ngượng ngùng, Điền Hâm sau khi không mượn được tiền của Lục Dương thì không thèm để ý đến hắn nữa, lại tiếp cận biểu tỷ Lục Hiêu Manh để hỏi cuộc sống đại học.
Lục Hiểu Manh năm nay mười chín tuổi, học ở một trường đại học trong tỉnh, năm nay đã là sinh viên năm hai rồi, Lục Dương nhớ kỹ, Lục Hiểu Manh lên đại học thì quen được một người bạn trai, cũng trải qua một đoạn hôn nhân ngắn ngủi, về sau lúc Internet bạo phát, cũng chuyển qua làm streamer, Lục Dương còn bị kéo sang làm view, về sau phát triển cũng không tệ lắm.
Một bữa cơm ăn hơn hai giờ, sau khi ăn xong, Lục Vĩ đi tính tiền, không tính rượu thuốc lá thì tổng cộng hết hai ngàn hai trăm tệ.
Dì nhỏ thì đem đồ ăn còn lại đóng gói mang đi, một đám người vừa cười vừa nói đi xuống dưới lầu.
Ra ngoài đại sảnh khách sạn, Lục Vệ lấy ra chìa khóa xe BMW đưa cho vợ mình, sau đó hướng Lục Tú Quyên cùng Lục Cường nói: "Ta uống chút rượu nên không thể lái xe, chị dâu của các cậu kĩ thuật không tốt lắm nên không dám cho chạy đường dài, ta và chị dâu ngươi đi trước, không có việc gì thì ta về trước."
"Không có việc gì, ta cùng Điền ca bắt xe đi về là được rồi." Lục Cường khoát tay áo, hắn cũng không trông chờ vào người đại ca này đưa bọn hắn về nhà.
Nhà bọn họ cũng không ở trong thị trấn, là ở dưới hương trấn tới đây, sáng sớm còn bắt xe khách đi lên.
"Ba mẹ, hai người đi bộ về trước đi, để con trở cậu cùng gia đình bác gái về trước."
Nhìn cha mình đang chào tạm biệt gia đình dì nhỏ, Lục Dương đột nhiên nói ra.