Chương 187: Năm Mới, Khởi Đầu Mới (Thượng)
Tiền Vân đối với Quan Nguyệt thỏa mãn không thôi.
Sau khi tiến vào gia môn, nàng lôi kéo hỏi Quan Nguyệt này nọ này kia, Lục Dương cùng Lục Vĩ bất đắc dĩ liếc nhau, căn bản không thể chen vào nói được.
"Quan Quan, nguyên lai cháu là bạn học cấp ba."
"Dạ."
"Vậy Lục Dương học trong lớp có nghịch ngợm gì không, thầy giáo có thường xuyên đánh hắn không?"
Quan Nguyệt lắc đầu nói ra: "Trong lớp Lục Dương rất ngoan, với lại chủ nhiệm lớp cháu rất tốt, từ trước tới nay cũng chưa bao giờ đánh người."
Nhìn mẹ hỏi bạn gái mình không biết mệt mỏi, Lục Dương đành mở miệng nói: "Mẹ, Quan Quan là học sinh giỏi nhất trường con học, nàng còn thi đậu trường giỏi nhất tỉnh chúng ta là Đại Học Hà Đông, con còn thi không đậu đây này."
"Giỏi như vậy sao."
Nghe Quan Nguyệt học giỏi như vậy, còn đậu vào trường trọng điểm của tỉnh, trong lòng Tiền Vân càng thêm vui mừng, nghe nói cha mẹ thông minh mới đẻ ra con cái thông minh được.
Để ngăn mẹ mình bớt hỏi thêm Quan Nguyệt, Lục Dương đành đem một số tin tức Quan Nguyệt nói ra.
Nghe được Quan Nguyệt ở tiểu khu 'Thanh Sơn', Lục Vĩ có chút kinh ngạc, ở huyện Thanh Sơn này không ai không biết, tiểu khu' Thanh Sơn' là phòng ở của cán bộ ở đây.
Lục Dương giải thích nói.
"Bố của Quan Quan công tác ở huyện ủy, làm gì thì con không biết, hình như là cán bộ cấp chính khoa, mẹ của nàng thì làm ở bệnh viện, thường ngày công tác rất bận."
Nói xong hắn còn nhìn Quan Nguyệt hỏi: "Anh nói đúng không."
Quan Nguyệt bổ sung thêm: "Ba của cháu làm ở huyện, mẹ của cháu làm ở bệnh viện nhân dân."
Cái này... Nghe được Quan Nguyệt nói về gia đình của mình, Tiền Vân cùng Lục Vĩ cảm thấy có chút hữu khí vô lực, bọn họ không nghĩ tới, Quan Nguyệt lại là một nha nội, nhìn như thế nào cũng không thấy giống giống.
Chính khoa cũng không hề nhỏ, nếu tiến thêm một hai bước cũng là bí thư huyện ủy hay chủ tịch hội đồng nhân dân.
"Quan Quan, cháu quen biết với Lục Dương, ba mẹ cháu có biết không?"
Tiền Vân có chút bận tâm, hỏi.
Mặc dù con mình rất ưu tú, nhưng bọn hắn chỉ là một gia đình bình thường, sợ sẽ bị người ta chướng mắt, ở huyện thành này, chính khoa đã vô cùng lợi hại, tất cả người đứng đấu các ban cũng chỉ có cấp bậc này.
"Bọn họ đều không phản đối ạ."
Quan Nguyệt vừa cười vừa nói.
Tiền Vân nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại kéo tay Quan Nguyệt làm một số việc nhà. Đợi đến lúc khoản hai giờ chiều, Tiền Vân bắt đầu đi chuẩn bị cơm tất niên, Quan Nguyệt cũng vén tay áo đi qua hỗ trợ.
Đương nhiên, nàng chỉ hỗ trợ rửa rau, nhặt nhau, nhưng việc khác thì không làm được.
Hai người đi vào phòng bếp.
Phòng khách chỉ còn hai cha con Lục Vĩ cùng Lục Dương.
Lục Dương đem quà Quan Nguyệt tặng tới lấy ra, đem một cây thuốc đưa cho Lục Vĩ, nói ra: "Là 'Ngọc Khê' đấy cha, cũng coi là loại cao cấp rồi."
Cha mình lúc trước chỉ hút mấy gói thuốc có giá mấy tệ, Ngọc Khê thì đến hai mươi tệ một bao, cấp bậc cao hơn mấy lần.
"Cô bé này thật là, tới nhà chơi thôi, còn bỏ ra nhiều tiền như vậy làm gì?"
Lục Vĩ có chút xấu hổ, cô con dâu này nhìn lui nhìn tới không có khuyết điểm gì, gia cảnh tốt, người cũng rất thật thà, lớn lên còn xinh đẹp, ông cảm giác con mình có chút không xứng với người ta.
"Người ta tay không đến cửa cũng khó nhìn, còn không sợ hai người con thường sao?"
Lục Dương lại đem khăn quàng cổ lấy ra.
Cười nói.
"Cái này rất hợp với mẹ nè."
Lục Vĩ gắp một khối than bỏ vào chậu, tiện tay đốt điếu thuốc lá, sau đó đi ra ngoài hút vài hơi, nhìn trong phòng bếp hai người bận rộn, ông cười nói: "Con trai, cô bé kia quả nhiên không tệ, ta vẹ mẹ ngươi đều rất coi trọng, con ngàn vạn lần đừng làm có lỗi gì với người ta, bằng không cha mẹ cũng không thể binh con nổi."
Lục Dương cũng đi ra, nói: "Cha, cha đối với nhi tử của mình mà không tin tưởng sao?"
"Có chút không tin."
Lục Vĩ nhả ra khói thuốc.
Được rồi.
Lão Lục tuy hơi khờ khờ một chút, nhưng con của mình hắn lại không hiểu rõ hay sao? Chỉ là từ lúc lên đại học xong, nhi tử biến hóa quá lớn, ông có chút nhìn không thấu con trai mình.
"Ba nghĩ nhiều như vậy làm gì, chờ ôm cháu trai là được rồi."
Lục Dương không để ý tới lão Lục, hắn cũng đi tới bòng bếp trợ giúp.
Trong phòng bếp hai cái bếp ga đều dùng để hâm thịt, một cái để hầm thịt heo, một cái thì hầm thịt dê, mới bước vào đã làm mùi thơm xông thẳng vào mũi, làm Lục Dương lúc trưa chưa có ăn com có chút đói bụng.
Hắn cầm lấy chiếc đũa, đem nồi thịt dê mở ra, hơi nước đập thẳng vào mặt, Lục Dương liền vui về sau một bức, đem chiếc đũa chuẩn bỏ vào, chuẩn xác gấp được một miếng thị dê từ bên trong đi ra.
Để vào trong miệng nhai nhai, mùi vị coi như không tệ.
Miếng thịt cũng bắt đầu mềm ra rồi.
"Anh ăn vụng."
Quan Nguyệt đang lột củ tỏi, nhìn thấy Lục Dương ăn vụng thịt dê, nàng cười nói.
Tiền Vân quay đầu nhìn thoáng qua, mắng: "Tên tiểu tử thúi này, con đợi mốt hồi rồi ăn không được sao, giống như con quỷ chết đói vậy."
"Hai người đừng có nói mò, con ăn vụng hồi nào? Con không phải giúp hai người nếm thử món thịt này chín chưa hay sao, với lại mùi vị thịt dê coi như không tệ, nhưng mà hơi thiếu tỏi non cùng cà rốt, bằng không thì thơm hơn rồi."
Nhìn bộ dạng Lục Dương thà chết cũng không chịu nhận, hai nữ nhân đều bật cười khúc khích.
Ngoài cửa, lão Lục hút thuốc, hướng về phòng bếp nhìn lấy, trên mặt cũng nở nụ cười.
"Giống như người một nhà."
...
Tiền Vân bận rộn đến mấy giờ, mới chuẩn bị xong mười sáu món ăn.
Mặc dù hơi mệt một chút, nhưng nàng cảm thấy vô cùng đáng giá, nếu như thường ngày làm nhiều món ăn như vậy, Tiền Vân nhất định sẽ phàn nàn vài câu, nhưng hôm nay thì lại khác hẳn, toàn bộ hành trình nàng đều cười ha hả không thôi.
Năm giờ chiều.
Không sai biệt lắm cũng đã đến giờ ăn cơm.
Lục Vĩ đem cái bàn ra giữa phòng khách, lại đem châu than để ở phía dưới bàn, trai xong bàn ăn thì Quan Nguyệt cùng Tiền Vân mới đem đồ ăn dọn lên.
"Lão Lục, đi đốt pháo đi."
Tiền Vân nói một câu.
Ở huyện Thanh Sơn, có một cái tập tục, khi ăn bữa cơm đoàn viên, đầu tiên phải thả pháo mừng, sau đó mới có thể ngồi xuống ăn cơm.
Lục Vĩ kêu Lục Dương cùng đi, Lục Dương thì đem dây pháo lớn nhất cầm ra ngoài, Lục Vĩ thì cầm ra hai hộp Xuân Lôi pháo hắn mua trước kia đi ra.