Chương 192: Chuyện Lạ Thế Kỷ 21 (Hạ)
Diệu Hồng cũng tranh thủ giữ chặt Ngô Bá, Ngô Bá lúc này mới tỉnh táo lại, ném cây xẻng xuống mặt đất.
"Bá tử, Ngươi mang Diệu Hồng lên xe trước đi."
Ở địa phương xa lạ này, Lục Dương cũng không biết có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không, với lại đại ca Diệu Hồng vừa rồi chạy ra ngoài, không biết hắn có kêu thêm người quay lại trả thu hay không, hắn và Ngô Bá cũng không phải dân xã hội thứ thiệt, bị vây lại cũng chỉ có con đường chết.
Phương pháp xử lý thông minh nhất là rời khỏi nơi này.
Ngô Bá cũng không ngốc.
Nghe được Lục Dương nói, liền kéo Diệu Hồng tranh thủ thời gian ra ngoài.
"Điện thoại của ta còn ở trong phòng" Diệu Hồng nhìn vào gian phòng chính.
"Bỏ đi, về Lục Thành em mua cho chị cái mới." Ngô Bá khí phách mười phần nói ra, hắn mở cửa xe, đưa Diệu Hồng vào trong, sau đó kêu một tiếng: "Lục ca, chúng ta đi thôi."
"Không được, không cho mày đi, không có hai mươi vạn, đừng muốn mang con gái nhà tao đi."
Diễu lão tam gầm thép, nghe được con gái sắp rời đi, hắn gấp gáp muốn chết.
Lục Dương cũng không thèm để ý tới hắn ta, đừng nói là hai mươi vạn, coi như là một mao tiền, Lục Dương cũng sẽ không đưa cho hắn, hắn vội vàng đỡ Diệu lão tam dậy, dùng tay không chế đẩy lão xuống lại mặt đất lần nước, đợi đến lúc lão lảo đảo từ trên mắt đất bò dậy, Lục Dương đã lên xe.
"Không được đi, trả tao tiền, trả tao hai mươi vạn."
Diệu lão tam đuổi theo ra ngoài.
"Mọi người làm ơn tránh đường."
Bên ngoài người vây xem rất nhiều, Lục Dương liền vứt hai cây trung hoa ra ngoài xe, mấy người vừa chặn đường thấy vậy liền vội vã chạy theo nhặt, Lục Dương nhân cơ hội đạp ga rời đi.
Trên đường đi rất thuận lợi.
Chạy đến cao tốc, Ngô Bá cùng Diệu Hồng mới thở dài một hơi.
"Lục ca, cảm ơn ngươi, ta thật sự không nghĩ đến, ở thế kỷ hai mươi mốt rồi, còn gặp phải chuyện này." Ngô Bá vuốt vuốt chân mình, thời điểm vừa rồi đạp cửa hắn không cảm thấy đau, hiện tại thì cảm giác chân hơi sưng lên rồi.
"Chuyện hiếm gặp như vậy mà cũng rơi vào đầu ta."
Lục Dương cười khổ một tiếng.
Sớm biết tình huống như vậy, Lục Dương cũng sẽ không mạo hiểm xông vào, kỳ thật hôm nay quả thật rất nguy hiểm, chỉ có thể nói Diệu lão tam làm người quá kém, bị người ta vào nhà cũng không có ai tới hộ trợ, nếu đổi lại là nhà Lục Dương, muốn như vậy mà mang người đi thì không thể nào, một thôn trang đều có người quen, hô một tiếng cả làng cùng tới, lúc đó ngươi mà rời đi an toàn cũng là một thành công rồi.
Từ trong kính chiếu hậu nhìn Diệu Hồng, ánh mắt của nàng có chút sửng đỏ, có lẽ vài ngày chưa nghỉ ngơi tốt rồi, Lục Dương nói: "Đã không sao rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, tỉnh dậy thì cũng đến nơi rồi, chuyện này coi như qua đi, về sau đừng trở về nữa, phụ thân và đại ca như vậy mà ngươi còn nhận thì ta khinh thường ngươi."
Diệu Hồng nhẹ gật đầu.
Năm trước nàng không về nhà, thứ nhất là vì tiền học phí cùng sinh hoạt, thứ hai là nàng đối với cái nhà này cũng cảm thấy không hạnh phúc, năm nay về nhà lại xảy ra chuyện này, làm cho nàng triệt để hạ quyết tâm của mình.
"Chị tựa vào đùi em đi."
Diệu Hồng có chút ngượng ngùng nhẹ gật đầu, sau đó tựa vào trên đùi Ngô Bá, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lục Dương cười nói: "Hiện tại chân còn đau không?"
Ngô Bá cười hắc hắc ngây ngô.
Nhìn bộ dạng này của Ngô Bá, Lục Dương chỉ có thể thở dài, xem ra kiếp này Ngô Bá không có thể lấy được phú bà rồi, không biết là chuyện tốt hay xấu, bất quá nghĩ đến, không biết Ngô Bá kiếp trước biết chuyện này có trách mình hay không.
Nhưng mà dựa vào mình cũng được, dựa vào nữ nhân ăn cơm mềm còn gì là nam tử hán.
"Trừ khi là mình ăn người ta."
Trong lòng Lục Dương yên lặng thêm một câu.
Nếu như không phải hắn được trọng sinh lại, thì bản thân cũng coi như là một người ăn cơm mềm, tháng đầu tiên còn mượn máy tính của Tống Giai làm việc đấy, quan hệ với mấy nữ sinh bên cạnh thì nhà ai cũng có tiền, Từ Thi thì có căn nhà mấy trăm mét ở Kim Lăng, Trần Thu Nguyệt thì đòi nuôi mình, Quan Nguyệt thì là cao nha nội, ài, những nữ nhân này người sau còn ghê hơn người trước.
Coi như là Liễu Thanh Thanh, không phải trong nhà nàng phá sản, thì ở Huyện Thanh Sơn này cũng coi là một tiểu phú bà, lúc đi học, Liễu Thanh Thanh vẫn là cô gái ăn mặc thời trang nhất đấy.
Bởi vì Diệu Hồng đã ngủ, nên Lục Dương cùng Ngô Bá cũng không tán nhảm.
Hơn ba giờ chiều.
Xe chạy tới Lục Thành, Diệu Hồng cũng tỉnh lại.
"Các ngươi đi đâu?"
Lục Dương hỏi.
Diệu Hồng suy nghĩ một chút, nói ra: "Đưa ta đến cửa hàng là được rồi."
"Được, hai người tự xem mà làm."
Đến Lục Thành rồi, Lục Dương cũng không cần phải xen vào chuyện người khác, trải qua chuyện này, Diệu Hồng đối với Ngô Bá tin tưởng cực lớn, cũng là thời cơ tốt đẹp của Ngô Bá, Lục Dương cũng không muốn làm bóng đèn làm gì.
Đưa bọn họ đến cửa hàng, Lục Dương không có xuống xe, hắn trượt cửa xuống, nói ra: "Ta có chuyện phải đi trước, có gì quan trọng thì gọi cho ta là được rồi."
"Được."
Ngô Bá nhẹ gật đầu, sau đó nghiêm túc nói ra: "Hôm nay cảm ơn ngươi."
"Giữa chúng ta không cần phải khách sao như vậy, nếu đổi lại là ta, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ giúp hết sức mà thôi." Lục Dương khoát tay, nói tiếp:" Không quấy rầy thế giới hai người nữa, bai bai."
Ngô Bá cùng Diệu Hồng đều vẫy tay chào tạm biệt.
Cửa hàng ở đây vẫn còn đóng cửa, Lục Dương cũng không ở đây lưu luyến làm gì.
Từ khu đại học đi ra, qua mấy con đường, trong lúc đang đợi đèn xanh đèn đỏ, Lục Dương nhìn biển chỉ đường thì thấy, đường 'HÒE MỘC'...
Đây không phải chỗ gần nhà Đinh Siêu sao?
Nghĩ tới đây, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Siêu: "Đinh Siêu, ngươi ở nhà không?"
"Có."
Trong giọng nói của Đinh Siêu còn truyền đến âm thanh trò chơi, nghe thử là biết đang chơi CF, nói chuyện điện thoại mà mở loa ngoài, đúng là trạch nam.
"Đừng chơi nữa, ra ngoài đón ta đi, ta đang ở gần nhà ngươi nè,..."