Chương 203: Quan Nguyệt Là Ai (1)
"Đương nhiên là em bây giờ rồi."
Lục Dương ăn một muỗng cơm, sau đó nói.
Đối với vấn đề này hắn vẫn luôn rất có kinh nghiệp, đáp án chuẩn nhất là ai hỏi thì người nấy xinh đẹp.
Đừng hỏi, nếu hỏi thì chính là ngươi rồi !
Nét mặt Trần Thu Nguyệt tươi cười như hoa.
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Lục Dương nói khẳng định.
"Em đã ghi âm rồi, về sau anh đừng có chối." Trần Thu Nguyệt cầm lấy điện thoại ra, giơ giơ, Lục Dương nhìn lên điện thoại, quả nhiên là ghi âm đang được bật sẵn.
???
Sao Trần Thu Nguyệt nghỉ tết xong liền thông minh lên không ít vậy.
Lục Dương ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Có cần phải làm đến như thế không."
"Đương nhiên là phải làm rồi, để về sau anh khỏi có chối, đàn ông các ngươi đều là loại heo hoa tâm." Lục Dương vừa nãy trả lời thuần thục như thế, làm Trần Thu Nguyệt nghĩ tới cha mình.
Lục Dương cũng không biết làm thế nào, cũng không thể nói nàng xóa đi được, như vậy chẳng phải không đánh đã khai rồi sao.
Ăn cơm xong.
Trần Thu Nguyệt dọn chén đũa đi rửa.
"Buổi chiều còn đi lên công ty sao?"
"Không, chiều nay anh phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn."
Lục Dương không quên mình còn có nhiệm vụ bên người.
Ba phòng làm việc ở Lục Thành phải đi nói chuyện một chút, sau đó còn phải đi Thưởng Hải một chuyến, cuối năm nay, Bsite(bilibili) sẽ kêu gọi vốn thành công, hơn nữa còn có hệ sinh thái của ông chủ đứng sau lưng giúp đỡ, hắn không thể lười biếng nữa rồi.
"Dẫn em đi với."
Trần Thu Nguyệt quay đầu nhìn Lục Dương, lấy đôi mắt hoa đào mong chờ nhìn hắn.
"Em đi làm gì, đi nói chuyện làm ăn không phải đi hẹn hò với muội tử, em vẫn chưa yên tâm sao?"
Lục Dương lau miệng.
Trần Thu Nguyệt liếc hắn một cái: "Ta còn có thể lo lắng sao? Dù sao em cũng không thể kiểm soát anh được rồi, em cũng chỉ ở trong nhà quá nhàm chán, muốn đi ra ngoài chơi một chút thôi."
Lục Dương suy nghĩ một chút.
Mình đi làm chính sự. Kỳ thật mang theo Trần Thu Nguyệt cũng không sao.
Lão bản bên người luôn mang theo thứ ký mà, đây chẳng phải là cách mà người chức cao hay thể hiện sao, hắn do dự một chút, rồi nói: "Vậy được, muốn đi thì đi."
"Lão công thật đẹp traiii."
Trần Thu Nguyệt không nghĩ tới Lục Dương lại dễ dàng đồng ý như vậy, nàng rất nhanh đem chén đũa rửa xong, lắc lắc nước còn dư trên tay, nói ra: "Đợi em đi thay đồ."
Nói xong, liền chạy về phòng.
Lục Dương cũng muốn xem Trần Thu Nguyệt thay đồ gì, hắn cũng chạy theo đến cửa phòng, mở cửa, bên trong đã bị khóa trái rồi.
Trần Thu Nguyệt đã đoán trước tâm tư của hắn a.
Lục Dương nản lòng, chỉ còn cách quay về ghế ngồi đợi, khoản chừng mười phút sau, Trần Thu Nguyệt từ bên trong phòng đi ra, Lục Dương ngẩn đầu lên nhìn, ánh mắt như muốn loài ra.
Trần Thu Nguyệt đổi một chiếc váy đen gần phủ đến đầu gối, bên trên mặc chiếc áo khoát công sở, bên trong là một chiếc áo len bó sát thân , nàng còn mang một đôi tất chân đến hơn đầu khối, đây không phải tạo hình mỹ nữ công sở trong tương lai sao?
Quả nhiên, Trần Thu Nguyệt luôn biết cách ăn mặc mà.
"Thế nào, được không?"
Trần Thu Nguyệt dạo quanh một vòng, cùng với mái tóc dài màu đỏ, mền mại phiêu dật, làm nàng tăng thềm vài phần vũ mị.
Lục Dương ừ một tiếng, nói ra: "Kỳ thật, ngày mai chúng ta đi cũng được."
"Thế chiều này làm gì?"
"Thế em tính làm gì?"
Lục Dương hỏi ngược lại.
Trần Thu Nguyệt đứng hình vài giây liền hiểu được ý tứ của Lục Dương, khuôn mặt nàng đỏ lên, vội vàng nói: "Không được, không được, ngày hôm qua đã mệt như vậy rồi, bây giờ anh lại giày vò em, sợ tí nữa em còn không đứng dậy nổi."
Lục Dương cũng chỉ đùa tí mà thôi, cười nói: "Em lấy bộ này ở đâu ra vậy."
"Đây là đồng phục bên hội học sinh, em mua mất hơn năm trăm tệ đấy."
Trần Thu Nguyệt giải thích.
"Hội học sinh bên kia cũng thật keo kiệt, một bộ đồng phục còn bắt người ta tự mua."
"Keo từ đầu rồi."
Trần Thu Nguyệt tỏ vẻ đồng ý.
Hai giờ chiều, hai người đi ra ngoài, Lục Dương lái xe đến studio đầu tiên
Xe chạy ra ngoài thành Lục Thành, tới một ngôi biệt thử.
Lục Dương lái xe vào cổng, xuống xe nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm thán một câu, lão bản chỗ này quả thực thông minh, đem phòng làm việc mở ở chỗ này cũng không tệ.
Vùng ngoại thành tiền thuê nhà không đắt, mà biệt thự vừa có thể công tác, vừa có thể làm ký túc xá để nghỉ ngơi, hoàn mỹ vô cùng.
Điện thoại vang lên.
Lục Dương nhận lấy, là người phụ trách của đối phương, Lục Dương nói địa điểm của mình đang đứng, rất nhanh có một người trẻ tuổi vội vàng đi tới.
Nhìn thấy hai người Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt, hắn có chút không xác định hỏi: "Ngài là chủ tịch Dương của CCmanga phải không?"
Rõ ràng nền tảng trên mạng của Lục Dương so với studio còn cao hơn một tí, nên người trẻ tuổi hết sức khách khí.
"Đúng vậy, cậu chính là người ở studio 'Nhất Thốn' phải không?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Xác định song thân phẩn của hai bên, hai người cùng nắm tay.
Người trẻ tuổi này tên Dương Bách, là một sinh viên vừa tốt nghiệp, studio' Nhất Thốn' do hắn cùng bạn mình mở, hàn huyên với Lục Dương vài câu, Dương Bách liền đem sự tình bản thân nói ra.
Hắn là một người trẻ tuổi mới vào xã hội, kinh nghiệm có hạn, nhưng tài hoa cũng không tệ lắm.
Đi vào biệt thự.
Tầng một có một người trẻ tuổi đang làm việc, Dương Bách cũng không giới thiệu, đem Lục Dương dẫn lên tầng hai, trừ hắn ra, còn có một nữ sinh khác cũng làm ở tầng này.
Lục Dương cũng không lằng nhằng, đi thẳng vào vấn đề:" Năm trước giám đốc Lữ đã nói chuyện với các cậu, các cậu có ý kiến gì không?"
Dương Bách liếc nhìn nữ sinh, nói ra: "Chúng tôi cùng giám đốc Lữ nói chuyện vô cùng hợp nhau, chỉ là phương diện đãi ngộ tiền lương, vẫn chưa có đạt thành nhận thức chung, chúng tôi đã tìm hiểu về CCmanga, đó là một trang web phi thường tốt, chúng tôi rất thích nó, nhưng CCmanga lại chỉ mới mở được mấy tháng, lưu lượng người đọc chỉ sợ không nhiều, chúng tôi nếu đăng manga ở phía trên CC, chỉ sợ phương diện thu nhập không đạt được như mong muốn."
Nữ sinh kia cũng nói: "Nếu không phải ký hợp đồng độc quyền thì hoàn hảo, nhưng bây giờ ở các nền tảng lớn, đều ký hợp đồng độc quyền, nếu như tôi ký với trang web Chủ tịch Dương thì không thể đăng ở web khác được nữa rồi."
"Vậy tôi sẽ giải đáp nghi vấn của hai người."
Lục Dương uống một hớp, làm ấm cổ họng rồi nói.