Chương 218: Cuộc Gọi Ngoài Ý Muốn (2)
Nhưng ông lại không biết.
Bản lĩnh thật sự của Lục Dương, đều do ông dạy hắn mà thôi.
Vốn còn định giúp Lục Dương sữa chưa một chút, nhưng sau khi đọc xong, ông phát hiện mình chẳng có chỗ nào để sửa cả, ông lật đến tờ đầu tiên, tìm vị trí tên biên kịch, đem tên của mình xóa đi, chỉ để lại một cái tên Lục Dương, sau đó tiếp tục đóng gói lại, gửi tới hòm thư của nhà làm phim.
Mặt khác, ông còn nhắn tin tới, giới thiệu đây là đệ tử của mình, hơn nữa còn đánh giá rất cao tài năng của Lục Dương.
---
Vườn khởi nghiệp.
Sau khi nói chuyện xong với Y Sung, Lục Dương lại đem
Mặc dù là số máy lạ, nhưng dãy số vẫn rất bình thường, hắn suy nghĩ một chút, liền gọi lại.
Điện thoại rất nhanh liền kết nối.
"Xin chào, vừa rồi số này gọi cho tôi, xin hỏi ngài tìm ai?"
Lục Dương khách khí hỏi.
"Cậu.. Cậu là bạn học Lục Dương phải không."
Lục Dương không nghĩ tới người ở trong điện thoại lại biết tên hắn, nghe giọng nói là một nữ nhân, bất quá thanh âm có chút khàn khàn, còn có vài phần mệt mỏi.
"Là tôi, chị tìm tôi có chuyện gì không?"
Lục Dương vẫn không đoán được đối phương là ai.
"Xấu hổ quá, quấy rầy cậu rồi, tôi là mẹ của Đậu Đậu, là hai bà cháu lúc trước ở trên xe lửa mà cậu gặp được a."
"A."
Trong nháy mắt Lục Dương liền nhớ lại.
Thời điểm lần trước hắn cùng Quan Nguyệt về nhà, có ở trên xe lửa gặp hai bà cháu Đậu Đậu, Lục Dương nhớ kỹ, thời điểm hắn xuống tàu hỏa, có đưa hai bà cháu số điện thoại của mình.
"A, chị gái mạnh khỏe, chị tìm em có việc gi sao?"
"Là thế này, Bà nội Đậu Đậu có nhiều thứ muốn tặng cho cậu, không biết cậu có thể nói địa chỉ được không? để tôi gửi tới."
"Em đang ở Đại học Khoa học kỹ thuật Hà Đông, chị lên xe bus, tới Tây Môn xuống xe là được, em ở bên ngoài Tây Môn đợi chị."
"Được, một tiếng nữa chị tới tìm cậu."
..
Bà nội Đậu Đậu có gì tặng mình sao?
Lục Dương cũng không hỏi trong điện thoại làm gì, dù sao tí nữa gặp mặt cũng biết.
Mang theo nghi hoặc.
Lục Dương đi tới trạm xe buýt Tây Môn.
Không cần đợi đến một giờ, đại khái khoản năm mươi phút sau, Lục Dương đã nhìn thấy một tiểu cô nương được nữ nhân dắt tay xuống xe bus, nữ nhân nhìn qua hơn ba mươi tuổi, dáng người tương đối nhỏ gầy, nhưng lớn lên cũng không tệ, mặc trên người một chiếc áo ấm xanh nhạt, nhìn qua giống như đã mặc được vài năm, tiểu cô nương nàng đang nắm tay chính là Đậu Đậu. Làm người ta bất ngờ nhất chính là, trên đầu nàng còn mang một cuộn dây thường trắng, Đậu Đậu cũng vậy, cũng mang một chiếc khăn trắng.
Đây là để tang sao?
Không phải bố Đậu Đậu đã mất nhiều năm à.
Hay là...
Lục Dương nghĩ đến lão bà có bộ dạng hiền lạnh gặp mặt lúc trước.
"Đậu Đậu."
Lục Dương đi lên nghênh đón tiểu cô nương.
Hốc mắt Đậu Đậu vẫn còn đỏ, từ trên xe bước xuống, cố bé vẫn chưa nói tiếng nào, giống như đối với những người xung quanh nàng rất sợ hãi vậy, cảm giác này, làm hắn nhớ đến lần đầu gặp Từ Thi.
Nhìn Lục Dương bước đến, Đậu Đậu mới nhận ra hắn, nhút nhát kêu một tiếng: "Ca ca."
"Đậu Đậu, tới đây anh ôm một cái."
Lục Dương có chút đau lòng, bế Đậu Đậu lên, sau đó nhìn nữ nhân bên cạnh.
Nữ nhân đeo một cái bao đã vá nhiều lỗ, cái bao nhìn qua rất lớn, không biết bên trong chưa thứ gì, nữ nhân đem bao đặt xuống, từ trong lấy ra một cái túi, nói: "Lần trước bà nội Đậu Đậu đi Dương Thành, nói trên đường gặp phải cậu giúp đỡ, bạn học Lục Dương, cảm ơn câu.."
"Không cần khách khí mà, đại tỷ, chị đây là.."
Lục Dương nhìn cái túi nàng lấy ra.
Nữ nhân giải thích nói: "Đây là khoai lang khô do bà nội Đậu Đậu tự tay làm, nàng nói ngươi cùng cô bé kia thích ăn, nên làm ra, vốn lão nhân gia còn muốn tự tay đưa cho ngươi, nhưng đến cuối năm, bà đột nhiên gã bệnh, mấy ngày trước ở trong bệnh viện đã qua đời, trước khi đi, lão nhân gia đã dặn dò, nhất định phải đưa thứ này cho cậu."
Nghe được mẹ nhắc đến bà nội.
Đậu Đậu đang bị Lục Dương ôm khóc nấc lên, hiện tại, mặc dù nàng mới chỉ hơn sáu tuổi, nhưng cũng biết tử vong là gì...
"Đậu Đậu, ngoan nào, đừng khóc nữa."
Lục Dương xoa xoa nước mắt của Đậu Đậu, trong nội tâm không biết làm thế nào, lại có chút buồn bã.
Đậu Đậu rất nghe lời, chậm rãi ngưng khóc lại.
Lục Dương nói ra: "Lão nhân gia là người lớn tuổi, là vui tang, hai mẹ con chị không cần phá thương tâm, qua bên KFC ngồi một chút."
Nữ nhân nhìn thấy phương hướng Lục Dương chỉ tay, nàng vội lắc đầu, nói: "Không cần, chúng ta ở đây nói chuyện cũng được."
"Đi thôi, em phải mua cho Đậu Đậu chút gì ăn đã."
Lục Dương ôm Đậu Đậu đi tới, nữ nhân thấy vậy hơi do dự một chút, cũng vội đi theo.
Đến nơi.
Lục Dương mua hai cái đùi gà, hai cái hamburg, lại thêm vài miếng khoai tây chiên, nữ nhân thấy vậy, ngại ngùng xin lỗi: "Chúng tôi vào đây làm cho cậu tốn tiền rồi."
"Nói gì vậy chị, em thích Đậu Đậu, hơn nữa, chút tiền này đối với em cũng không coi vào đâu."
Tìm được một vị trí trống, bọn họ ngồi xuống.
Lục Dương hỏi : "Đại tỷ, lão nhân gia đã rời đi, không biết chị cùng Đậu Đậu sau này có tính toán gì không?"
"Chị... Chị còn chưa biết nữa."
Nữ nhân lắc đầu.
Nếu không có Đậu Đậu bên người, nàng khẳng định có thể Dương Thành( Quảng Châu) làm công, dù sao nàng cũng không học vấn, ở chỗ đó, chỉ cần có sức khỏe là có thể kiếm tiền.