Chương 227: Lữ Tiểu Vũ Khiếp Sợ (2)
"Được, không có vấn đề."
Những quy tắc này Lục Dương cũng hiểu rõ ràng.
Nữ nhân này cũng không có lừa dối gì hắn, dù sao cũng có Y Sung một bên nhìn chằm chằm, nếu mà có chút lừa dối, sẽ bị Y Sung vạch mặt liền.
"Được, cậu đêm email gửi cho tôi, tôi sẽ gửi hợp đồng đến cho cậu, cậu nhìn một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký luôn."
Nữ nhân hết sức lão luyện nói ra.
"Được, tôi dùng danh nghĩa công ty để ký, có lẽ không có vấn đề gì đâu?"
Lục Dương cười hỏi.
"Đương nhiên là không có vấn đề rồi."
Nữ nhân cũng chẳng cần suy nghĩ, dù sao lấy danh nghĩa của công ty cũng dễ nộp thuế hơn danh nghĩa cá nhân nhiều.
Lại nói vài câu.
Lục Dương được bên nhà sản xuất kéo vào một nhóm chát QQ, trong đó đã có bốn người trong nhóm, nhóm này có lẽ là những nhân vật trọng yếu trong bộ phim này rồi.
Còn phần vì sao lại dùng danh nghĩa công ty để ký kết, đương nhiên là vì thời điểm nộp thuế, cũng dễ sử lý hơn nhiêu, với lại công ty cũng thuộc ngành nghề văn hóa, lúc nộp thuế cũng có ưu đãi nhất định, Lục Dương mà không dùng mới gọi là lãng phí.
Về phần tiến đến tài khoản công ty, Lục Dương cũng không để ý lắm, dù sao nên tảng CC sắp tới cũng phải phát triển rộng rãi, lúc đó thì cần rất nhiều tiền, khẳng định một trăm vạn cũng chưa đủ dùng.
Trở về công ty.
Lục Dương liền đem việc này nói với Lữ Tiểu vũ, hơn nữa còn nói ra ý nghĩa của mình.
Lữ Tiểu Vũ bị Lục Dương làm cho kinh sợ rồi.
"Dừng, dừng, dừng, Lục Dương, nói từ từ thôi, để ta nghĩ một chút, ngươi nói ngươi mới ký được hợp đồng với bên nhà sản xuất phim điện ảnh sao, hơn nữa tiền nhuận bút còn là một trăm vạn, còn muốn số tiền này nhảy vào sổ sách công ty?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
"Không có, không có vấn đề, nhưng mà, ngươi xác định là đang không lừa ta chứ? Ngươi.... được rồi, ta phải thừa nhận, hành văn của ngươi rất lợi hại, tiểu thuyết ngươi viết cũng rất nổi tiếng, nhưng từ đâu ngươi lại ký được hợp đồng với công ty điện ảnh, hơn nữa còn được một trăm vạn, ngươi không cảm thấy hơi ảo sao?"
Lục Dương không thèm để ý tới nàng.
Hắn trực tiếp mở máy tính, lên hòm thư của mình, sau đó đưa cho Lữ Tiểu Vũ, nói: "Ngươi nhìn đi là biết."
Lữ Tiểu Vũ kích chuột mở hợp đồng ra.
Nhìn một hồi.
Tay đang cần con chuột của nàng có chút run run.
Sau khi xem xong tin tức, nàng câm lặng.
Lục Dương nhìn nàng như thế, cười nói: "Thế nào, hiện tại đã tin chưa?"
Lữ Tiểu Vũ không nói lời nào.
Bởi vì công ty đối phương có thể điều tra được, hơn nữa, đạo diễn cũng là một nhân vật nổi tiếng, nàng cũng không nhìn thấy lỗ thủng nào trong phần hợp đồng này.
"Được rồi, đứng có đoán mò nữa, là thật hay giả, ngươi xem nãy giờ chưa rõ sao? Ngươi đã quên, thời điểm ngươi bị lừa, ai là người đi cứu ngươi à."
Lục Dương lấy tay gõ Lữ Tiểu Vũ một cái.
Lữ Tiểu Vũ ôm đầu, trừng mắt nhìn Lục Dương.
Nàng tức giận nói.
"Nhưng vì sao ngươi lại chuyển số tiền này vào sổ sách của công ty, ngươi vẫn phải đóng thuê mà."
Lục Dương đem số tiền này chảy vào công ty, tuy được ưu đãi một chút, nhưng từ công ty chuyển ra tài khoản Lục Dương, hắn vẫn phải nộp thuế thu nhập cá nhân mà thôi, tính qua tính lại, Lục Dương cũng chỉ tiếp kiệm được một tí, nếu tính cả thời gian đóng thuế từng cái, thì cũng không lời được bao nhiêu.
"Ai nói ta sẽ rút ra ngoài."
Lục Dương nhàn nhạt nói.
"Ta không phải đã nói rồi sao? Bắt đầu từ tháng sau, nền tảng CC của chúng ta sẽ chơi lớn một phen, lúc đấy, chút tiền này cũng chưa đủ đâu."
Lư Tiểu Vũ nhìn nhìn Lục Dương, nói ra :"Đây là tiền nhuận bút của ngươi đấy."
Ý tứ của Lữ Tiểu Vũ rất đơn giản, công ty là của hai người, nhưng tiền nhuận bút thì của mình Lục Dương làm ra.
"Nghĩ gì thế, đương nhiên là ta góp vốn thêm vào, ngươi cứ nói kế toán lưu khoản tiền này lại, chờ chúng ta có thời gian thì từ từ tính toán, đương nhiên cổ phân của ngươi sẽ bị giảm rồi, ngươi chuẩn bị tâm lý trước đi."
"Được, ta biết rồi."
Thời điểm thành lập Văn Hóa Sơn Hải, Lữ Tiểu Vũ đầu tư hai mươi vạn, chiếm được 20% cổ phần, đương nhiên, con số này cũng không phải bất động vĩnh viễn rồi.
Lục Dương cứ tiếp tục đổ tiền vào, con số của nàng sẽ bị giảm xuống.
Đương nhiên, lúc đó thì giá trị cổ phần của nàng sẽ được tăng lên, dù sao đây cũng là điều cơ bản trong công ty cổ phần.
Chuyện này không cần bàn cãi.
Nếu như Lữ Tiểu Vũ có tiền, cứ quang vào 10 triệu đi, lúc đấy Lục Dương còn đồng ý hai tay, cho dù lúc đó Lữ Tiểu Vũ có trở thành cổ đông lớn nhất công ty, hắn cũng không có lời gì để nói.
Chuyện ký hợp đồng, Lục Dương giao cho Lữ Tiểu Vũ đi làm, dù sao cũng lấy danh nghĩa công ty ký kết, cũng đại biểu đây là chuyện của công ty, đồng chí Tiểu Vũ phải vất vả công tác rồi.
Nhìn Lục Dương từ văn phòng minh ly khai.
Lữ Tiểu Vũ vẫn còn ngây gốc.
Nàng vuốt đầu.
Hợp đồng một trăm vạn, vậy mà hắn vẫn kiếm được.
Lữ Tiểu Vũ cảm giác mình như một con ếch ngồi dưới đáy giếng vậy.
Cảm giác Lục Dương vừa rồi cũng không hứng phân lắm, hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền?
Lữ Tiểu Vũ phát hiện, lão bản của mình, hiện tài càng ngày càng cao thâm rồi, nàng có chút gì đó nhìn không thấu.
Rời khỏi phòng làm việc.
Lục Dương đi vào phòng IT.
"Nền tảng CC khai thác chức năng khác thế nào rồi."
Lão Chu mở ra biểu đồ vận hành, đứng lên nói ra: "Trên cơ bản đều hoàn thành rồi, bất quá, có bug hay không, còn cần phải kiêm tra thêm, đi vào trải nghiệm mới biết được."
Dù sao đoạn code cũng mua từ bên ngoài, lão Chu chỉ hỗ trợ điều chỉnh rồi add vào nền tảng, dù sao phòng IT vẫn chỉ có một mình lão, nếu bắt lão làm mấy đoạn code này cũng phải mất cả đống thời gian.
"Được, vậy thì lão kiểm tra một chút, rồi liên hệ với giám đốc Lữ tìm một ít anime cùng âm nhạc add vào, tôi muốn chuyện này mau chóng hoàn thành càng nhanh càng tốt."
"Được, chủ tịch Dương, tôi biết rồi."
Từ phòng IT rời đi, Lục Dương tới xem đám người Trần Dư làm việc, hai bộ manga đã được ổn định, vẫn đang được mọi người tiếp diễn, bởi vì công ty đã có cơ chế khen thưởng, nên nhân viên ai nấy đều vô cùng chăm chỉ làm việc, vì tiền lương mà nỗ lực cố gắng.
Trần Dư thì càng không phải nói, hắn cũng đã đến tuổi trung niên, đang là lúc cần tiền nhất, có cơ hội kiếm được nhiều tiền như vậy, Trần Dư cũng không nguyện ý bỏ qua.
Dạo quanh công ty kiểm tra vài vòng, đã đến năm giờ chiều.
Lục Dương liền ly khai khỏi công ty, ra ngoài trường học.
Hắn vẫn còn có một chuyện quan trọng hơn cần làm.