Chương 233: Phỏng Vấn (2)
Bao gồm cả lớp trưởng Ngưu Nguyên Khôi ở trong đó, đều tò mò nhìn ra, nhưng bọn họ đều tự giác không nói chuyện.
Đi vào phòng 504.
Kiều Khải Minh còn đang lo lắng không biết đám người Lục Dương có gọn gàng không, dù sao cũng là nam sinh mà, nếu mà tùy tiện quá cũng ảnh hưởng đến hình tượng trường học.
Bất quá, sau khi bước vào, ông liền cảm thấy an tâm.
Mặt đất đều được quét dọn sạch sẽ, sách vở bàn ghế cũng rất chỉnh tề, chăn màn trên giường đều được gập qua.
"Các em vừa mới làm phải không?"
Kiều Khải Minh cười ha hả hỏi.
"Đúng vậy thầy, em còn không phải sợ ném đi bộ mặt của khoa máy tính chúng ta sao?" Lục Dương cười nói, nói xong, hắn còn nhìn MC bên cạnh nói ra: "Đạo viên, không giới thiệu chút sao?"
"Đây là MC kênh đô thị Trần Tiểu Linh, vị này là phụ ta của nàng Tiểu Lan, còn đây là người quay phim, Điền Binh."
Vừa rồi ông đã hỏi thăm, nên cũng nhớ kỹ tên mấy người này.
Trần Tiểu Linh đi tới, duỗi bàn tay trắng nõn của mình ra, nói: "Xin chào, chị là Trần Tiểu Linh, hôm nay đến đây để tiến hành phỏng vấn với em."
Lục Dương nhẹ nhàng chạm một cái, rồi cười nói: "Vậy làm phiền Trần tỷ rồi."
Trần Tiểu Linh tuổi không lớn lắm.
Nhưng có thể đi vào làm việc ở đài truyền hình của tỉnh, ít nhất cũng phải tốt nghiệp đại học rồi, trong nhà cũng phải có bối cảnh mới được, một tiếng tỷ này kêu cũng rất phù hợp.
"Nếu như vậy thì chúng ta bắt đầu thôi, đây là một vài vấn đề tý nữa ta sẽ hỏi, em nhìn một chút trước đi,trong lòng thì chuẩn bị sẵn đáp án, nếu như vấn đề gì, chúng ta có thể thương lượng một chút, dù sao cũng không phải trực tiếp, em không cần khẩn trương.."
Trần Tiểu Linh đem một trang giấy đưa cho Lục Dương.
Nói xong.
Nàng quay đầu nói với quay phim: "Điền ca, chuẩn bị đi."
Lục Dương nhìn nội dung bản thảo.
Chỉ vài câu hỏi đơn giản, như vì sao lúc đấy lại nghĩ đến vấn đề cứu người, vì sao lại phải rời đi, nhưng lại không đề cập đến bản thân Lục Dương
Suy nghĩ một chút, Lục Dương liền hiểu
Cái này có lẽ cũng vì suy nghĩ cho vấn đề an toàn của hắn, những bọn người kia tuy rằng đã vào tù, cũng phải hưởng mười năm tù trở lên.
Nhưng cũng không ai chắc, bên ngoài này còn có đồng lõa của hắn hay không, hoặc là nói, về sau bọn hắn ra tù, có trả thù Lục Dương không.
Tỷ lệ này rất nhỏ, nhưng vẫn phải đảm bảo không có tí sơ hở gì.
Nhìn thoáng qua Đinh Siêu, Lục Dương thầm nghĩ, nguyện vọng của gia hỏa này, chỉ sợ phải tan vỡ rồi.
"Bản thao em đọc qua rồi."
Lục Dương đem tờ giấy trả lại.
"Không có vấn đề gì chứ." Trần Tiểu Linh hỏi.
Lục Dương lắc đầu: "Không."
Trần Tiểu Linh còn định an ủi Lục Dương đừng có khẩn trương, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của hắn, có tí nào là khẩn trương đâu.
Trợ lý Tiểu Lan vừa rồi chạy xuống, bây giờ lại mang một chậu lục la đi lên.
Trần Tiểu Linh giải thích nói: "Vì vấn đề an toàn, nên chúng tôi đề nghị phỏng vấn giấu mặt."
"Được, không có vấn đề."
Lục Dương tỏ ra mình không có ý kiến.
"Vậy là không lên hình sao."
Đinh Siêu đang ở một bên chờ đợi, nghe thế, liền lập tức bối rối, hắn còn có ý định lấn sân sang mảng điện ảnh đấy, Không nghĩ tới lại là phỏng vấn giấu mặt.
"Đúng vậy, vị bạn học này có ý kiến gì sao?"
Trần Tiểu Linh hướng về phía Đinh Siêu cười cười.
Nhìn khuôn mặt ngọt ngào của MC, Đinh Siêu đỏ mặt lên, vội vàng nói: "Không, không có ý kiến."
"Vậy thì chúng ta bắt đầu phỏng vấn thôi."
Nàng hướng về phía máy quay gật đầu, rồi nói.
"Chào mọi người xem đài ngày hôm nay, tôi là MC Trần Tiểu Linh của kênh đô thị, hôm nay..."
Trần Tiểu Linh nói một đoạn giới thiệu, sau đó mới bắt đầu vào vấn đề.
Nàng hỏi: "Cậu có thể nói một chút tình hình lúc đó được không?"
Lục Dương bình tĩnh nói: "Lúc ấy, ở trong nhà ga, có một cô bé hỏi tôi mua hoa không, tôi lúc đầu muốn từ chối, thế nhưng nhiền biểu hiện của cô bé lúc đó không đúng, tôi lên mua một đóa, sau đó nhìn thấy ở bên trong bông hoa có tờ giấu cầu cứu, tôi liền lập tức gọi công an, rồi lặng lẽ ở một bên quan sát."
"Đợi đến lúc cảnh sát tới, thì tên hung thủ thấy tình hình không đúng, liền mang tiểu cô nương đi, ta thấy vậy, liền vội vã đuổi theo, hỗ trợ ngăn hắn lại..."
Sắc mặt Trần Tiểu Linh tỏ ra vui mừng.
Lục Dương trả lời rất hay, lời nói lại êm tai, việc này làm nàng bất ngờ không thôi.
Nàng hỏi tiếp: "Thế tại sao lúc đó cậu lại đuổi theo mà không phải đứng một bên quan sát."
Lục Dương: "Lúc đấy ta không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua cảm thấy, nếu mình không đuổi theo, có lẽ tên kia sẽ mang bé gái chạy mất, lần sau sẽ không dễ dàng bắt lại hắn nữa, hơn nữa, nếu hắn chạy thoát, bé gái đấy lúc trở về sợ khó tránh khỏi trừng phạt, với lại lúc đó, ta cũng không biết hắn mang theo dao."
Trần Tiểu Linh: "Đúng vậy, may mắn con dao không làm cậu bị thương, vậy lúc đó xong việc, cậu lặng lẽ rời đi phải không, có gì chuyện vậy."
Lục Dương: "Không có chuyện gì, lúc đấy ta thấy vụ việc này đã được giải quyết xong, không có chuyện gì của mình nữa, liền lên tàu rời đi, dù sao lúc đõ cũng gần trễ tàu rồi."
Trần Tiêu Linh: "Làm việc nghĩa không để lại danh tiếng, cảm ơn cậu đã tham gia buổi phỏng vấn ngày hôm nay."
Phỏng vấn rất nhanh liền xong.
Hàn huyên thêm vài câu, người của đài truyền hình rời đi, Trần Tiểu Linh cũng để lại cho Lục Dương phương thức liên lạc của mình, hơn nữa còn nói đoạn phỏng vấn này sẽ xuất hiện vào thứ 6 trên kênh đô thị."
---
Đinh Siêu ở ngoài ban công nhìn chiếc xe rời đi.
Trở lại phòng, hắn khó chịu nói ra: "Thế là xong rồi sao?"
"Đúng vậy, xong rồi."
Lục Dương cười cười.
Lưu Lỗi nghiêm mặt nói ra: "Đây cũng là vị sự an toàn của Lục Dương, bên kia đài truyền hình suy tính rất tốt."
"Đúng vậy, dù sao cẩn thận vẫn là tốt hơn."
Lý Minh Bác cũng nhẹ gật đầu.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Lục Dương trở về văn phòng của mình, hắn đối với việc phỏng vấn cũng không mong chờ gì nhiều.
Nhìn nội dung bài phỏng vấn cũng biết, bản tin tối thứ sáu, hắn cũng không phải là nhân vật chính, chỉ là một đoạn clip truyền bá mà thôi.
Cũng không sao cả, dù sao hắn cũng không muốn lộ diện.
Bật máy tính lên, Lục Dương tiếp tục viết tiếp kịch bản.
Bất quá.
Vừa mở file word lên, chuông điện thoại của Lục Dương đã vang lên dồn dập, Lục Dương cầm lấy nhìn qua, là Tống Giai gọi tới, từ lúc nghỉ đông đến giờ, đây là lần đâu tiên hắn nhận được cuộc gọi của Tống Giai.
"Học tỷ?"
Nhận điện thoại, Lục Dương mở miệng nói ra.
Trong điện thoại, truyền đến cũng không phải giọng nói của Tống Giai, mà là Lâm Viện Viện, giọng nói của nàng hết sức sốt ruột: "Lục Dương, Lục Dương, ngươi mau tới đây, Giai Giai tỷ bị ngất xỉu rồi."
Cái gì?
Tống Giai ngất xỉu, làm sao vậy.
"Ngươi đợi một chút, ta lập tức đến đây."
Không kịp suy nghĩ cái gì, Lục Dương cúp điện thoại, vội vàng từ văn phòng đi ra.
"Trần Dư, cho tôi mượn xe của cậu dùng một chút."
Xe của Lục Dương đang để ở chung cư 'Hoa Đình, không kịp tới lấy, nên đành mượn tạm chiếc xe của Trần Dư, là một chiếc Santana, đang đậu ở dưới công ty.
Trần Dư nhìn thấy Lục Dương vội vàng như vậy, liền nhanh chóng lấy ra chìa khóa ném tới.