Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại

Chương 244: Không Được Nghĩ Bậy (1)

Chương 244: Không Được Nghĩ Bậy (1)


Đây là một câu hỏi đòi mạng a.
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Quên mất rồi, cũng không phải quần áo em mua cho, sao anh lại nhớ được?"
Câu trả lời này rất hoàn mỹ, Quan Nguyệt cười rất vui vẻ.
Lục Dương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cửa ải này mình qua được rồi, hắn nói ra:"Ở trường học em chơi một hồi, hay là đi tới chỗ La Phương luôn."
"Đi lúc này thì có chút hơi sớm, với lại Ngô Bá không phải lần đâu tiên đến đây sao, để em mang hắn đi tham quan một vòng cho biết."
Quan Nguyệt nói ra.
"Ta sao cũng được."
Ngô Bá tỏ ra không có ý kiến, hắn cũng muốn nhìn Đại Học Hà Đông một vòng, đại học tốt nhất tỉnh, lâu lâu mới được đến một lần, không đi thăm quan là lỗ vốn rồi.
"Vậy thì quyết định vậy đi."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Ba người bọn hắn dào một vòng quanh trường học.
Nhìn thấy sân thể dục, hồ bơi, thư viện, Quan Nguyệt đều giới thiệu một phen, đã học được nửa năm rồi, những địa phương này nàng cũng đã từng đi qua, giới thiệu cho Ngô Bá biết làm hắn hâm mộ không thôi.
Đi một hồi bọn hắn có chút mệt mỏi, nên tìm một chỗ gần sân bóng rổ ngồi xuống nghỉ ngơi, trò chuyện về cuộc sống đại học, Ngô Bá thì nói quá trình Lục Dương mở cửa hàng, Quan Nguyệt nghe say sưa không thôi.
Quan Nguyệt cũng kể về một số tin đồn thú vị ở trường mình, ví dụ như mấy ngày trước có một nam sinh tới dưới ký túc xá tỏ tỉnh, đốt nến thành hình trái tim, bảo vệ nhìn thấy đốn sáng tưởng cháy nên chạy tới cầm bình cứu hỏa dập mất.
Nói chuyện một hồi đến chín giờ, thì La Phương mới gọi tới, lúc này ba người mới đi bộ tới Đại học Kinh Tế Tài Chính.
Bên cạnh trạm xe buýt Đại học Kinh tế.
Lục Dương từ xa đã nhìn thấy La Phương cùng hai nữ sinh nói chuyện, các nàng cũng nhìn thấy nhóm ba người Lục Dương đi tới.
"Quan Quan."
Một nữ sinh trong đó nhìn thấy Quan Nguyệt, nàng vẫy tay.
Quan Nguyệt nhìn thoáng qua Lục Dương, nói em đi trước, sau đó liền chạy tới.
Lục Dương cũng không vội vàng, hắn từ từ đi tới, hai nữ sinh này, nhìn có chút quen mặt, nhưng Lục Dương nhớ mãi cũng không nhớ nổi tên cái nàng, dù sao tính cả kiếp trước cũng trôi qua vài chục năm rồi, bạn học cấp ba cũng không thân lắm, nên cũng không nhớ ra ai là ai cả.
Đến nơi, Lục Dương hỏi La Phương.
"Những người khác đâu?"
Vừa rồi La Phương cò ở trong điện thoại nói, đến đông đủ rồi, bây giờ tới nơi mới có ba người a.
La Phương chỉ vào trong trường, nói: "Đám Trường Kỳ cùng Hầu Dũng đều đến rồi, đang ở trong trường học chơi tu lơ khơ, ta thì đi ra ngoài đón Hoàng Tinh cùng nàng kia.
Hóa ra là Hoàng Tinh.
Nhờ có La Phương nhắc nhở, Lục Dương mới nhớ lại nữ sinh này, hình như là người cao một mét bảy, còn người bên cạnh hình như họ Phan, tên là gì nhỉ...
"Tiểu Mộng, chúng ta rất lâu chưa gặp nhau rồi."
Quan Nguyệt vừa đúng lúc mở miệng nói chuyện với nữ sinh kia.
Phan Tiểu Mộng.
Nguyên lai là cái tên này.
Trong lòng Lục Dương liền yên tâm, biết rõ tên rồi, về sau không đến mức lộ tẩy nữa, nam sinh trong lớp hắn vẫn nhớ rõ đại khái, còn nữ sinh thì..
La Phương cùng mọi người hàn huyên một hồi, rồi dẫn bọn họ đi vào trường học, đến sân trường tụ họp với những người đã tới trước.
Lục Dương đếm đếm.
Tính cả đám người ở trên sân trường, thì năm nam sinh đã đến đầy đủ, bảy nữ sinh thì đã đến sáu người, thiếu mất một người.
La Phương nhìn điện thoại ,nói ra: "Văn Tĩnh đang ngồi xe buýt, tí nữa mới đến nơi."
"Không sao, dù sao bây giờ cũng còn sớm mà."
Trương Kỳ khoát tay áo.
Trên tay hắn còn đang cầm mấy quân bài, cùng Hầu Dũng cùng Nhiếp Vũ Phong chơi đánh bài, bây giờ đang lượt hắn làm địa chủ, quân bài trên tay cũng rất tốt.
Đem dãy bài trên tay ném ra ngoài.
Trương Kỳ.
"Sảnh bốn."
"Đi."
"Đi."
Hai người tỏ vẻ không có bài chặn.
Thấy bọn họ đều bỏ qua, Trương Kỳ 'Trang bức' nói: "Vậy các ngươi thua rồi."
Nói xong, hắn lại tiếp tục đánh một sảnh dài ra ngoài.
Hai ngươi tự nhiên không có để bắt, tiếp đục để Trương Kỳ về đầu.
"Ài, lớp trưởng, bài của ngươi cũng tốt quá rồi."
Hầu Dũng nhịn không được mắng.
"Hên thôi, hên thôi, gần đây vận khí ta rất may, hôm qua mua vé số còn trúng được hai mươi tệ." Trương Kỳ cười cười, nhìn thấy Lục Dương cùng Ngô Bá, hắn nói ra: "Các ngươi cùng nhau đến à."
"Đúng vậy, ta lái xe chở Ngô Bá đến mà."
Lục Dương cười nói.
Trương Kỳ nhịn không được, nói ra: "Xe điện thì nói xe điện, nói xe làm gì, người khác nghe được còn tưởng ngươi đi xe bốn bánh đấy."
Mấy nữ sinh có chút buồn cười.
"Lớp trưởng, ngươi nói chuyện cũng quá không nể tình rồi."
Phan Tiểu Mộng cười nói.
"Ngươi đừng lý gián quan hệ bọn ta, ta chỉ uốn nắn Lục Dương dùng từ lại thôi, ta với Lục Dương là bạn rất thân đấy." Trương Kỳ đứng dậy, tính ôm lấy Lục Dương.
Lục Dương liền nghiêng người tráng khỏi, nói ra: "Lớp trưởng, ta không phải là gay."
Trương Kỳ lúng túng thu tay lại.
Hắn cũng biết, Lục Dương có lẽ bởi vì câu nói của mình mà giận rồi.
La Phương nhìn hai người không biết phải làm sao, bất quá so với Trương Kỳ, nàng thân về Lục Dương hơn một chút, bởi vì Lục Dương là bạn trai của khuê mật của nàng, hơn nữa, ở kỳ nghỉ đông, hắn còn đưa nàng về tận nhà.
n tình mình vẫn còn thiếu hắn đấy.
Nàng nói ra: "Lớp trưởng, ngươi hiểu lầm Lục Dương rồi, xe hắn lái là xe bốn bánh đấy."
"La Phương, ngươi không phải đang nói giỡn chứ."
Trương Kỳ tỏ ra không thể tin nổi.
Vừa lên đại học, mua một chiếc xe điện đã rất giỏi rồi, đằng này lại là mua xe bốn bánh? Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới, tiền sinh hoạt mỗi tháng còn xin gia đình đây này.
"Ta nói giỡn làm gì, Lục Dương thật sự mua xe mà, ngươi không biết sao? Kỳ nghỉ đông năm trước, chính Lục Dương còn lái xe đưa ta cùng Quan Nguyệt về nha đây này."
La Phương nghiêm túc nói ra.
Cái này không chỉ làm Trương Kỳ giật mình, mà còn khiến nhiều người khác tò mò nhìn Lục Dương.
Trương Kỳ khó có thể tin nổi, hắn quay đầu nhìn Lục Dương, tựa hộ như muốn nghe được đáp án chính xác, hắn hỏi: "Lục Dương, ngươi thật sự mua xe rồi sao?"
"Đúng vậy, cũng chỉ là một chiếc xe mà thôi, không cần phải bất ngờ như vậy." Lục Dương nhàn nhạt nói ra.
Ngô Bá cũng lao vào trêu ghẹo, nói: "Lớp trưởng, xe của Lục Dương đốt dầu đấy, ngươi không cần phải lo đủ điện hay không đâu."
Trương Kỳ lúc này lúng túng không thôi.
Nếu như là Lục Dương nói ra, hắn sẽ nói là khoác lác, nhưng một người không liên quan gì đến như La Phương đã mở miệng, hắn cũng đã có chút tin rồi.
Mấy nữ sinh cũng kinh ngạc nhìn Lục Dương một chút.
Bọn họ cũng vừa chỉ lên đại học mà thôi, đừng nói là mua xe hơi, cho dù là xe đạp, cũng phải tiết kiệm lâu lắm mới mua được một chiếc.
Không nghĩ tới Lục Dương đã mua cả xe, chênh lệch này cũng quá lời rồi, tại sao thời điểm cấp ba bọn hắn không nhìn ra Lục Dương là kẻ có tiền nhỉ.
Các nàng nhỏ giọng, lôi kéo Quan Nguyệt qua một bên, hỏi.
"Bạn trai của ngươi mua xe hơi thật sao?"
Quan Nguyệt nói ra: "Đúng vậy, chính hắn kiếm tiền mua được."
Ngô Bá cũng nói vào: "Lục Dương còn mở một cửa hàng ở khu đại học thành Đông, ta còn hỗ trợ quản lý đây này, một ngày thu nhập cũng phải ba bốn nghìn, trừ cái đó ra ,hắn còn kinh doanh thêm mấy thứ nữa, đừng nói là mua xe,coi như là nhà hắn cũng..."
Lời nói Ngô Bá chưa bay ra khỏi miệng, Lục Dương đã trừng mắt liếc hắn, Ngô Bá lập tức hiểu rõ, sửa lời nói lại: "Coi như.. coi như là nhà hắn thích cũng mua được."
Nói xong.
Ngô Bá cũng âm thầm hít vào một hơi.
"Tí nữa có chút quá lố rồi."
Lục Dương nhìn hắn một cái, ra dấu khóa miệng lại.
Lời của Ngô Bá nói ra, đã làm mấy người trẻ tuổi này kinh hãi không thôi, một ngày ba bốn nghìn, đều là con số bọn hắn không thể tưởng tượng nổi.
Cha mẹ bọn hắn, một tháng mới kiếm được bao nhiêu tiền a?
Việc này...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất