Chương 248: Xe Hư (1)
Lại thua rồi.
Tuy rằng trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng Trương Kỳ vẫn thành thành thật thật mua hơn mười chai nước, bất quá, để vì tiết kiệm, hắn chỉ mua trà xanh, một trai 2.5 tệ, tổng cộng cũng không đến 30 tệ.
"Lớp trưởng, nước ngươi mua sao?"
Phạn Tiểu Mộng nhận lấy chai chà xanh, có chút kinh ngạc nói.
"Ừ."
Trương Kỳ nhẹ gật đầu.
Bất quá, sau đó Ngô Bá lại nói: "Vừa rồi Trương Kỳ cùng Lục Dưng đánh cuộc, ai thua bi-a thì phải mua nước cho mọi người ở đây.."
"À, vậy sao."
Phan Tiểu Mộng bừng tỉnh đại ngộ.
Mới vừa rồi còn đang thắc mắc tại sao Trương Kỳ lại hào phóng như vậy, hóa ra do đánh thua bi-a, hài, gia hỏa này cứ phân cao thấp với Lục Dương làm gì.
Trương Kỳ hận đến ngứa răng, cái thằng Ngô Bá này, thật là lắm lời quá đi, mình cũng tốn tiền rồi, cho một tí thanh danh thì chết mày à.
"Lục Dương, tới đây đi."
Quan Nguyệt vẫy vẫy tay.
Lục Dương hướng về phía bọn Phan Tiểu Mộng gật đầu, sau đó đi tới.
"Có chuyện gì vậy?"
Hắn hỏi.
Quan Nguyệt nói: "Ta với La Phương mất hơn ba mươi tệ để gắp búp bê rồi, một con cũng không gắp được, ngươi giúp ta đi."
"Lại nữa sao?"
Lục Dương bất đắc dĩ nói.
Cái đồ chơi này tuy hắn cũng chơi qua không ít, nhưng cũng không thể nói có kỹ thuật gì cao thâm cả, tối đa chỉ là đốt tiền câu thú mà thôi.
"Lần trước ở Wanda, anh chơi rất lợi hại mà."
Quan Nguyệt còn nhớ lần trước đi chơi với Lục Dương ở quảng trường Wanda.
La Phương cũng nói: "Đúng vậy, vừa rồi Quan Nguyệt còn nói kỹ thuật của ngươi rất cao, chỉ cần mấy tệ đã gấp được rồi."
Đã bị hai người nói như vậy, Lục Dương chỉ có thể nói: "Các ngươi còn mấy xu ?"
"Một xu cũng không có."
Quan Nguyệt mở ra bàn tay trắng nõn của mình, rỗng tuếch, không có xu nào.
La Phương cũng lắc đầu: "Ta cũng không còn."
Lại tay không đi bắt chó rồi.
Lục Dương cười cười, đi đến máy tự động đổi xu, nhét vào một tờ hai mươi tệ, chỉ chốc lát, Lục Dương nhận được xu của mình, lần trước hắn gắp thú, cũng một phần dựa vào vận khí.
Để đảm bảo lần này không có vấn đề gì, nên hắn đổi nhiều xu một tí, hai mươi tệ có lẽ đủ dùng rồi, dù sao, trình độ của hắn cũng nhỉnh hơn Quan Nguyệt một tí thôi.
Cầm lấy tiền xu trong tay, Lục Dương đi vào khu gắp thú, quan sát bốn phía, chủ yếu là xem có con thú nào ở gần mép lỗ không, để hắn có thể thừa cơ gắp đươc.
Tìm một hôi, Lục Dương đã nhắm được một cái máy, trong máy có một con thỏ trắng, đang nằm ở mép miệng bên cạnh, hẳn là bị người ta gắp lên được rồi, nhưng lại không thể gắp nó tới lỗ.
Hắn thả một đồng tiền xu vào, điều chỉnh góc độ, sau đó ấn xuống, có thể là do lực ấn không đủ, nên vừa chạm vào con búp bê thì móc câu đã thả long ra, Quan Nguyệt cùng La Phương đứng ngoài xem tỏ ra đáng tiếc không thôi. Lục Dương không sao cả, hắn biết chắc chắn cái móc này có vấn đề, chơi tiết mấy lần, móc câu càng ngày càng có khí lực hơn rồi.
Quả nhiên, thời điểm Lục Dương cho vào đồng xu thứ năm, khí lực móc câu mạnh hơn rất nhiều, góc độ cũng không sai, nên lần này Lục Dương gắp được con thỏ trắng ra ngoài.
"Được rồi."
Quan Nguyệt hưng phấn không thôi, nàng vội vàng ngồi xổm xuống, thò tay vào tấm ngăn lấy ra con thỏ trắng, cầm lên tay, Quan Nguyệt còn hưng phấn nhảy vài cái.
La Phương đứng ở bên cạnh hâm mộ không thôi, nàng vừa rồi gắp nhiều lần như thế, cũng không được một con, nàng cũng không quan trọng con búp bê, mà chỉ thích loại cảm giác có thể gắp thành công được.
"Phương Phương, ngươi đừng có gấp, con tiếp theo Lục Dương gắp được ta sẽ cho ngươi." Quan Nguyệt nói ra, nàng không nỡ tặng con thỏ trắng này cho La Phương.
Dù sao nàng cũng rất thích thỏ, QQ của nàng còn dùng con thỏ làm ảnh đại diện nữa mà.
Nghe được Quan Nguyệt nói tặng cho La Phương con kế tiếp, trong lòng Lục Dương bất đắc dĩ không thôi.
Không biết Quan Nguyệt lấy đâu ra tự tin cho hắn vậy.
Lục Dương cười khổ một tiếng, dù sao nam nhân cũng không thể nói không được, cái máy này đã không con cơ hội gì nữa, Lục Dương định đổi một cái mới, vừa đúng bên cạnh hắn cũng có một cặp đôi gắp nhiều lần không được, sau đó lại tiếc nuối rời đi, Lục Dương liền đi qua nhét đồng xu vào cái máy bọn họ, dù sao loại máy này cũng rất khó để hỏng hóc, khả năng nếu như tiếp tục chơi có thể thành công được, về phần tỷ lệ người ta điều chỉnh thế nào, Lục Dương không biết lắm, chỉ có thể dựa vào suy đoán của mình.
Độ mạnh yếu của móc câu lúc này Lục Dương không cách nào không chế được nữa, hắn chỉ có thể đảm bảo lần nào cũng câu trúng vào một mục tiêu, chuyện này rất khó, ngay cả La Phương cùng Quan Nguyệt cũng không có làm được.
Lần này so với lần trước dễ hơn rất nhiều, Lục Dương chỉ cần dùng ba xu, liền bắt được một con heo nhỏ.
Quan Nguyệt vội vàng lấy ra, nàng giao cho La Phương, còn đắc ý nói: "Ta nói rồi mà, Lục Dương nhất định có thể làm được."
Sắc mặt La Phương trở nên vui mừng, nàng đối với kỹ thuật của Lục Dương cũng bội phục không thôi.
Hai nữ sinh trên tay đều có búp bê rồi, Lục Dương không có ý định chơi tiếp nữa, đếm số xu còn lại, còn mươi hai xu, Lục Dương trực tiếp đặt vào tay Quan Nguyệt, nói ra: "Em cầm lấy mà chơi đi."
Quan Nguyệt lại chia cho La Phương sáu cái, không đến ba phút sau, hai người trắng tay lại đi về.
Những người khác vừa đi linh tinh cũng hội họp lại, nhìn thấy trên tay La Phương cùng Quan Nguyệt đều có búp bê, những nữ sinh khác đều tò mò, vừa rồi các nàng cũng thử chơi mấy xu, nhưng trên cơ bản đều thất bại toàn bộ.
"Đều của Lục Dương gấp cho đó."
Quan Nguyệt khoe khoang nói.
"Lục Dương, ngươi còn biết gắp thú nữa à."
Phan Tiểu Mộng kinh ngạc nói ra.
"Cái này cũng là chuyện nhỏ thôi, chơi nhiều sẽ giỏi."
"Thế để ta đi đổi xu, ngươi giúp ta gấp mấy con đi." Phan Tiểu Mộng nói ra.
Lục Dương nhìn thoáng qua Quan Nguyệt, cười nói: "Bạn học Phan, gắp thú chủ yếu là tìm được cảm giác vui vẻ khi gắp được, nhận lấy thú bông không của mình gắp thì có ý nghĩa gì, với lại loại búp bê này, nếu ngươi thích, mười tệ cũng mua được mấy con rồi."
Phan Tiểu Mộng cũng hiểu Lục Dương đang từ chối, nàng cũng không nói thêm điều gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã qua chiều tà rồi, từng người một lần lượt rời đi, dù sao ngày mai cũng là thứ hai, phải đi học như bình thường, bọn hắn cũng không dám ở lại đây chơi suốt đêm a.
Lục Dương lặng lẽ kéo Ngô Bá qua một bên, nói ra: "Bá tử, ngươi về trước đi, ta tí nữa mới về."
"Được."
Ngô Bá cũng nhẹ gật đầu, không hỏi nhiều lời.
"Hảo huynh đệ."
Lục Dương cho hắn một quyền.
Ngô Bá chỉ cười hắc hắc, hắn lại nhìn Quan Nguyệt một chút, trong lòng cũng đại khái hiểu gì rồi.
"Phương Phương, bai bai."
Quan Nguyệt chào tạm biệt La Phương trước cổng trường Đại học Kinh tế.
La Phương cũng vẫy tay tạm biệt, nói ra: "Trường học chúng ta gần nhau nhưu vậy, lần sau ta sẽ đến trường học của ngươi chơi nha."
"Được, nhớ tới nha."
Sau khi tạm biệt, Lục Dương cùng Quan Nguyệt nắm tay nhau đi về.
Dọc đường đi, Quan Nguyệt tò mò hỏi: "Ngô Bá đâu rồi?"
Vừa rồi thời điểm tạm biệt lẫn nhau, nàng cũng không nhìn thấy Ngô Bá, giống như hắn biết mất rồ.
"Không biết, khả năng là đi về trước rồi." Lục Dương trả lời cho có.
Quan Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều, ôm cánh tay Lục Dương, dọc đường líu ríu không thôi, làm cho rất nhiều người đi đường đều tò mò mà nhìn hai người.
Trở lại trước cổng trường Đại Học Hà Đông.
Nhìn chiếc xe đỗ ven đường, Lục Dương nói ra: "Quan Quan, anh về trước đây, lần sau lại đến tim em."
"Về luôn bây giờ sao?"
Quan Nguyệt có chút không đành lòng, Lục Dương lâu lâu mới đến trường học của nàng, hôm nay hai người vẫn chưa có khoảng thời gian dành riêng cho nhau đấy.
"Đúng vậy, tuy ngày mai anh không có khóa, nhưng cũng không thể quấy nhiễu việc học của em được, bằng không, thì anh đã ở đây chơi thêm một ngày rồi." Lục Dương cười nói.