Chương 3: Giấc Mơ Của Ngươi Là Gì?
Đây chính là 50 ngàn $.
Cho dù tâm tính của Lục Dương rất tốt nhưng giờ phút này vẫn không kiềm chế được nắm chặt tay.
Tròng lòng của hắn cũng rất rõ ràng điều này đại biểu điều gì.
Chỉ cần tiết kiệm nửa năm tiền sinh hoạt, toàn bộ đổi thành Bitcoin, chỉ cần đợi đến năm 2021 hắn liền trở thành phú ông ức vạn.
Việc này dụ hoặc quá lớn.
Rất nhanh, Lục Dương dần bĩnh tĩnh lại, hắn bắt đầu lập ra một kế hoạch kỹ càng.
Tương lai tươi sáng đang chờ đợi hắn, nhưng quá trình lại không thể dễ dàng như vậy. Nếu như tương lai hắn nhận được hàng tỉ tài sản, cũng phải nhất định cẩn thận từng li từng tí.
Đừng tưởng thế giới này hoàn hảo. Những người đột ngột trúng số có được tài sản khổng lồ nhưng không có bản lĩnh thật sự cũng thất bại hết sạch.
Không có bản lĩnh, địa vị xã hội, cùng với khả năng của mình thì cho dù đem tiền mặt trải thành nệm, nằm ở phía trên cũng sẽ không cảm thấy an toàn.
Xem ra cần phải thận trọng từng bước rồi.
Lục Dương nhìn trong máy tính biểu đồ của đồng Bitcoin thì thấy giá 0.1$ đã dừng lại rất lâu rồi, dường như biến thành một vũng nước đọng.
Chẳng ai nghĩ tới, tương lai đồng Bitcoin làm cho cả thể giới kinh diễm như vậy.
Lục Dương hồi tưởng lại trí nhớ của bản thân.
Nếu như không có nhớ lầm, Bitcoin cuối năm nay sẽ tăng dần lên có thời điểm cao nhất đột phá đến hơn 30$. Sau đó nhanh chóng giảm xuống rồi ổn định ở mức 2$, gây ra chấn động lớn trong giới đầu tư lúc ấy.
Hiện tại trở lại năm 2010, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Lúc này hắn chỉ cần đầu tư một vạn tệ, chỉ cần đợi đến 6 tháng cuối năm, hắn liền sẽ có 300 vạn tài chính khởi động.
Lục Dương thở ra một hơi.
Trong lòng đã quyết định thực hiện.
Hắn tắt đi websites. Các thao tác còn lại không thể làm trên tiệm internet này, tiền điện tử chỉ nên tồn tại trong máy tính cá nhân mình mới an toàn.
Trước tiên phải có cho mình một chiếc máy tính riêng, nếu không có máy tính thì hết sảy đều là nói suông. Nếu chiếc cục gạch có thể kết nối mạng được thì tốt biết mấy, hắn sẽ không phải mua máy tính rồi.
Liếc qua hai thằng bạn cùng phòng cạnh mình.
Lưu Lỗi cùng Đinh Siêu vẫn còn chiến đấu kịch liệt, ánh mắt của bọn họ chỉ tập trung vào màn hình, đối với sự việc xung quanh thì thờ ơ.
Hồi xưa Lục Dương cũng ưu thích trò trơi, hằn thường giành thời gian của mình ở quán net, bao đêm ở quán cũng như là ăn cơm bữa.
Nếu như không phải lãng phí nhiều thời gian cũng tinh lực, lấy thiên phú của Lục Dương tuyệt đối không chỉ thi đậu mà Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông mà trường Thành Hoa-Đài Bắc cũng không chỉ là giấc mơ.
Nghỉ đến chuyện thời cấp 3, Lục Dương lại nhớ tới Quan Nguyệt.
Lúc Cấp ba, Quan Nguyệt thấy hắn chơi đêm nên cũng thường xuyên chạy ra ngoài theo hắn, cùng hắn đi tới tiệm internet, chỉ ở bện cạnh lẳng lặng nhìn hắn cày game.
Có lúc buồn ngủ, chỉ dám ngủ gật trên ghế, sáng về đem mắt gấu trúc đi học.
Nhớ lại lúc đó, Lục Dương hận không thể cho mình hai cái tát.
Hắn có chút hoài nghi, bản thân có lúc ngu xuẩn như vậy sao?
Có mấy nữ sinh, cùng ở trong tiệm internet cùng ngươi thức đêm mà không hề oán hận.
Nữ hài tốt như vậy mà ta lại vứt bỏ.
Cố nén tát bản thân mấy cái, Lục Dương đứng dậy đi toilet, rửa mặt xong Lục Dương nhìn thấy chính mình trong gương.
Một diện mạo trẻ trung, hắn cao 1m76 không tính cao cũng không thể gọi là thấp, mặt mày coi như sáng sủa, ngũ quan đoan chính, mấy cái tàn nhan không ảnh hưởng đến hắn chút nào, chủ yếu hắn hơi gầy. Lục Dương đoàn chừng không nặng đến 120 cân(71kg).
Trờ về chỗ ngồi.
Lưu Lỗi cùng Đinh Siêu vẫn còn ngồi chơi game, cũng không phát hiện hắn rời khỏi.
Lục Dương sờ lên túi từ bên trong móc ra 1253 tệ, đây là toàn bộ gia sản của hắn hiện tại.
Trong đó có một nghìn tệ là tiền sinh hoạt tháng này, thời đại này điện thoại thông minh vẫn còn xa lắm nên hắn cũng không còn tiền dư trong ngân hàng, còn dư lại mấy trăm tệ được bà ngoại cho trong lúc rời khỏi nhà.
Chút tiền ấy không thể nào mua nổi máy tính được.
Làm sao để có tiền đây?
Kế hoạch tốt đẹp nhưng mà không có máy tính thì cũng không thực hiện được, Lục Dương cũng không nghĩ đến cách gọi về nhà xin tiền.
Ba mẹ tuy rằng không phải kẻ có tiền nhưng đối với hắn cũng rất hào phóng, nhưng mà xin tiền để mua máy tính khẳng định không được, bởi vì mẹ hắn lại sợ hắn mua về để chơi game.
Cha mẹ sớm đã coi máy tính thành thuốc lá, cho dù ngăn không được cũng tuyệt đối không ủng hộ hắn.
Ngươi nói mua máy tính để kiếm tiền, vì đầu tư cổ phiếu?
Chuyện đùa, ngươi là sinh viên năm nhất nói dối như vậy không sợ mũi dài ra sao.
Lục Dương nhàm chán lướt chuột, tự nhiên hắn thấy một cái biểu tưởng, làm cho hắn bật dậy.
Sao lại có thể quên cái này.
Lục Dương tranh thủ mở ra biểu tượng trò chơi.
Fantasy Westward Journey
Đây là một trong những tựa game hắn yêu thích nhất, hắn thường cùng các đồng học cày phó bản xuyên đêm. Lục Dương cũng không phải muốn dựa vào game này để kiếm tiền.
Coi như hắn dựa vào game này kiếm tiền thì mỗi tháng kiếm được mấy trăm tệ đã là không tồi rồi.
Kế hoạch của hắn là bán tài khoản game này đi.
Từng là bảo bổi của hắn nhưng hiện tại trong mắt Lục Dương cũng không có chút ý nghĩa nào, tác dụng duy nhất chính là công cụ kiếm tiền mà thôi.
Nếu như bạn bè Lục Dương biết sẽ mắng hắn có mới nới cũ.
Tài khoản mật khẩu Lục Dương sẽ không quên, hắn dùng tài khoản này cả 10 năm tất nhiên là sẽ không thể quên được rồi.
Nhập tài khoản mật khẩu rồi vào game, chọn khu, quả nhiên một nhân vật xuất hiện, cấp 155 ở thời điệm này còn thuộc về nhân vật max level.
Muốn đăng nhập trò chơi còn một bước nữa là xác nhận mật khẩu QQ.
Hình ảnh mật khẩu QQ hiện lên hắn vội vàng đăng nhập.
Tài Khoản Mật Khẩu không đúng, một lần không đúng, hai lần không đúng, ba lượt còn lại cũng không đúng. Lục Dương đau buồn nghĩ đến "Ta đã quên mật khẩu mất rồi".
Cùng tài khoản nhưng không giống nhau, QQ thường xuyên bị trộm nick, hắn không biết thay đổi bao nhiêu lần rồi, ai biết 11 năm trước mật khẩu là gì.
Lục Dương tiến vào trung tâm an toàn, ấn vào quên mật khẩu, thời đại này muốn tìm lại mật khẩu có rất ít phương pháp.
Lục Dương ấn vào câu hỏi bảo mật, sau đó liền choáng váng.
"Giấc mơ của ngươi là cái gì?"