Chương 307: Xã Đoàn (2)
Thời điểm Lục Dương vào học, lão sư Dương Quang cũng vừa vào trong lớp, nhìn thấy Lục Dương, hắn cũng có chút kinh ngạc, sau đó hướng về phía Lục Dương nhẹ gật đầu.
Lục Dương cũng gật đầu đáp lại.
Đối với lão sư này, hắn vẫn tương đối tôn kính, dù sao, ở đại học hạng hai, có giáo viên nghiêm túc như vậy dạy học, cũng không thấy nhiều lắm.
Từ Thi ngồi ở hàng thứ hai trong góc từ dưới đến lên, bên cạnh nàng còn có một nữ sinh khác, nhìn thấy Lục Dương đi tới, nữ sinh kia chủ động nhường ra chỗ ngồi.
"Ngươi ngồi đi."
Nữ sinh hướng Lục Dương cười cười, sau đó ngồi ra đằng sau.
"Cảm ơn."
Lục Dương cảm tạ một câu, sau đó ngồi bên cạnh Từ Thi, Từ Thi nhìn Lục Dương, bởi vì đang học, nên nàng không nói gì, một lát sau, nàng viết một tờ giấy đưa tới.
"Ngươi đi đâu vậy?"
Lại là câu hỏi như trước.
Lục Dương cầm lấy bút của nàng viết vài câu, sau đó đưa lại cho Từ Thi.
Từ Thi cầm lấy nhìn xem, trên đó viết.
"Ta đi Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn."
Từ Thi có chút ngây ngốc, Thổ Nhĩ Kỳ là ở đâu? Hình như là tên của một quốc gia, Lục Dương xuất ngoại sao? Địa lý cũng không phải thể mạnh Từ Thi, nàng chỉ biết đó là nước ngoài thôi.
"Xa lắm không?"
Từ Thi trả lời.
Lục Dương cũng triệt để bối rối.
Nàng vậy mà tưởng thật kìa.
Thật là đáng yêu đi mất.
Lục Dương vốn định tán nhảm, vốn định đem vấn đề này trả lời cho có, nhưng không nghĩ tới, vậy mà Từ Thi lại thật sự tưởng hắn đi Thổ Nhĩ Kì.
"Không xa, lần sau dẫn ngươi đi."
Lục Dương nhắn lại.
Sau đó hắn rất nhanh nhận lại tờ giấy, trên đó viết: "Được."
Có Lục Dương ở bên cạnh, trên cơ bản Từ Thi không có cách nào nghe giảng được, hai người ta một câu ngươi một câu ghi hết cả tờ giấy, điều này làm cho hắn vừa thoải mái vừa sung sướng, nữ sinh ngồi phía sau thì có chút hối hận, vô duyên vô cớ lại ngồi chỗ này, ăn no một bụng thức ăn chó a.
Lục Dương cũng không lo lắng cho thành tích Từ Thi kém đi.
Cho dù kém đi cũng không sao.
Có mình ở đây, sự nghiệp manga của Từ Thi khẳng định sẽ hot, với lại cho dù nàng có tốt nghiệp xong, cũng chắc lương đã cao bằng làm manga.
Huống hồ lấy tính cách của Từ Thi, nếu để cho nàng ra ngoài làm việc, thật sự là làm khó nàng rồi, hơn nữa, đi làm cũng không giống trường học, với tính cách của Từ Thi, nhất định sẽ bị đồng nghiệp khi dễ.
"Ta vào xã đoàn rồi."
Trò chuyện xong vấn đề du lịch, Từ Thi lại nói về sinh hoạt của mình.
"Ồ, được lắm, ngươi gia nhập xã đoàn nào?"
"Hội thanh niên tình nguyện của trường."
"Không tệ, không tệ, có tiến bộ."
Lục Dương hết lòng khen ngợi, đối với xã đoàn thì hắn vẫn hiểu rõ một chút, dù sao, kiếp trước hắn cũng chỉ là một sinh viên bình thường, cũng gia nhập vào mấy cái xã đoàn.
Hiệp hội thanh niên tình nguyện nghe vào thấy rất tốt, giống như có rất nhiều tấm lòng yêu mến vậy, nhưng kỳ thật nó cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Xã đoàn này có chút giống như trường học bóc lột sức lao động miễn phí của sinh viên rồi, nói ví dụ như, sinh viên nhập học hàng năm, những người tiếp đoán tân sinh đều là những người của hội thanh niên tình nguyện.
Khải giảng là lúc, không phải thời điểm nóng nhất, cũng chính là thời điểm lạnh nhất, mang theo tân sinh của trường chạy tới chạy lui, còn vận chuyển hành lý, không phải tự mình chuốc lấy khổ cực sao?
Đương nhiên, cũng có rất nhiều nam sinh, gia nhập hội thanh niên để tán mấy tiểu muội mới nhập học.
Còn có hoạt động trồng cây xanh, thanh niên tình nguyện không phải người tiên phong đi đầu à.
Còn có tuyển dụng hàng năm, tọa đàm, đều là những sinh viên này bưng nước rót trà.
Chỉ cần ngươi tham gia hội sinh viên tình nguyện, đảm bảo không lo có việc để làm.
Với lại sinh viên năm thứ nhất ngây ngốc, là đối tượng thích hợp nhất để bị lừa, trên cơ bản đều là hỗ trợ không công, đừng nói là thù lao, coi như một phần học phần cũng không có.
Trông chờ vào tấm lòng hảo tâm của trương học sao?
Mơ đi, nhà trường hận không thể dùng ngày nghỉ của sinh viên, kéo bọn họ đi nhà xưởng làm công, còn trông chờ gì đến hảo tâm cho đệ tử.
Lục Dương nhắc nhở: "Gia nhập hiệp hội màu xanh cũng được, nếu bọn họ đi viện dưỡng lão giúp đỡ, ngươi có thể đi theo vui đùa một chút, tặng lịch duyệt, thế nhưng những sự tình gì cần lao động, ngươi chẳng cần phải đi, nói ví dụ như thanh lý đồ bỏ đi, bưng trà rót nước, những thứ này....Ngươi cứ trực tiếp từ chối, ai dám làm khó dễ ngươi, ngươi cứ nói cho ta biết, ta giúp ngươi giáo huấn hắn."
"Ừ."
Từ Thi nhẹ gật đầu, đôi mắt sáng ngời vô cùng tín nhiệm Lục Dương.
Một tiết học rất nhanh kết thúc.
Ở giữa có thời gian nghỉ mười phút.