Chương 311: Ai Thua Gọi Là Gia Gia (3)
Trần Thu Nguyệt ở một bên thì tỏ ra khó tin, không chấp nhận kết quả này được, Lục Dương vậy mà đạt được điểm trước kìa, cái này chắc chắn là ngoài ý muốn, nhất định là ngoài ý muốn rồi.
Nàng hô lớn : "Từ Thi, chơi nghiêm túc đi, nhất định phải đánh bại Lục Dương."
Có thể do bị Trần Thu Nguyệt cổ vũ, nên mấy lượt kế tiếp của Từ Thi hết sức dũng mãnh, rất nhiều quả cầu bay vào góc, đều bị nàng kịp thời đánh trở về.
Hai người cứ đánh qua đánh lại, điểm số đôi bên đã là 9-9, chỉ có một điểm nữa là kết thúc.
Nhìn ánh mắt khát vọng thắng lợi của Từ Thi.
Lục Dương cố ý để lộ sơ hở, làm cho nàng là người chiến thắng cuối cùng.
Giành được điểm cuối cùng, Từ Thi thở mạnh một tiếng, trên mặt cũng lộ biểu cảm hưng phấn, nhìn thấy biểu cảm của Từ Thi, Lục Dương cũng cảm giác mình thua cũng đáng.
"OA, thắng rồi."
Trần Thu Nguyệt cao hứng vỗ tay.
Chạy tới ôm lấy Từ Thi, giống như nàng với Từ Thi vừa chiến thắng nhân vật phản diện vậy, nhưng lại không nghĩ đến, Lục Dương cố ý làm như vậy, Từ Thi tuy có chút hoài nghi, nàng nhìn biểu cảm của Lục Dương, cũng thấy hắn rất bình thường, không phát hiện ra bất cứ điều gì.
"Từ Thi chơi thật giỏi."
Lục Dương đi tới, cũng khen ngợi một câu.
"Đương nhiên rồi."
Trần Thu Nguyệt tự tin nói.
Lục Dương nhìn nàng, cười cười: "Từ Thi thắng mà, sao em lại cao hứng làm gì, cũng không phải là em thắng, chúng ta còn chưa đấu đấy? Em không phải vừa nói, người nào thua làm cháu trai sao? Chúng ta chơi thử một ván."
"Ai nói muốn chơi với anh, xì."
Trần Thu Nguyệt lập tức chơi trò không biết.
Nàng cũng không có cách nào khác a.
Nhìn Lục Dương đánh với Từ Thi lâu như vậy, Trần Thu Nguyệt làm sao không rõ, kỹ thuật của Lục Dương cao hơn nàng nhiều, chơi với Lục Dương một trận, đây không phải tự tìm hành hạ sao?
Thua còn phải kêu gia gia, mất mặt chết đi được.,
Ngược lại mình là con gái, chơi xấu cũng không sao a.
"Cháu gái Trần Thu Nguyệt."
Lục Dương hô một câu.
"A, Anh muốn chết à.:
Ở ngoài đường thế này, bị Lục Dương kêu là cháu gái, Trần Thu Nguyệt tức giận muốn chết, đoạt lấy cấy vợt trên tay Từ Thi, liền đuổi theo đánh Lục Dương, Lục Dương tự nhiên không đứng im cho nàng đánh rồi, hai người một chạy một đuổi, mãi cho đến lúc hai người mệt mới dừng lại.
...
Ba giờ chiều.
Lục Dương đi vào vườn khởi nghiệp.
Mới ra thang máy, hắn đã nghe được âm thanh ồn ào.
Nhìn ba văn phòng đang lắp đặt thiết bị, khó trách khỏi ồn ào làm ảnh hưởng đến những người khác, đây cũng là một việc khó trách khỏi, tuy ba văn phòng kia đã được lặp đặt đơn giản, nhưng điều hòa, đèn, những thứ này đều phải tự lắp đặt...Với lại cũng không thể nói người ta buổi tối tới đây lắp đặt được.
Bất quá, hiệu quả cách âm cửa thủy tinh cũng không tệ, Lục Dương đi vào công ty, chỉnh lại hình thức cảm ứng của cánh cửa thủy tinh thành tự động, nên từ lúc này có người tới, nó sẽ tự động mở ra.
Quả nhiên.
Làm xong, âm thanh nhỏ hơn rất nhiều.
Sau khi chào hỏi đám người Trần Dư xong, Lục Dương đi thẳng vào văn phòng Lữ Tiểu Vũ, Trương Hoa nhìn thấy chủ tịch đi vào văn phòng giám đốc, nàng lặng lẽ đem báo cáo công tác, chỉnh từ ba rưỡi chiều thành bốn giờ ba mươi.
Mấy ngày nay, Lữ Tiểu Vũ hết sức bận rộn.
Trong mắt nàng đã xuất hiện tơ máu, tóc cũng kết thành một đám, nhìn qua cũng biết vài ngày chưa tắm rồi, điều này làm cho Lục Dương có chút xấu hổ, một cô nương tốt như vậy, bị mình hành hạ thành cái dạng này rồi a.
"Chủ tịch, có chuyện gì không?"
Lữ Tiểu Vũ đang vùi đầu làm việc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Dương.
"Không có..Không có việc gì." Lục Dương tính đem hai lập trình viên Android an bài cho Lữ Tiểu Vũ liên lạc, bất quá nhìn nàng như vậy, Lục Dương có chút không đành lòng, thở dài, trong lòng Lục Dương âm thầm nghĩ đến, ta quả thực không phải là một nhà bóc lột hợp cách a.
"Hai ngày nay ngươi công tác quá bận rồi, có hồ sơ gì để ta xem một chút giùm ngươi."
Nhìn chén cà phê đã thấy đáy của Lữ Tiểu Vũ, Lục Dương cầm lên, đi tới máy đun nước, pha cho nàng một ly cà phê mới.
Nhìn hơi ca phê nóng bốc lên, Lữ Tiểu Vũ có chút kinh ngạc.
"Chủ tịch, ngươi không phải bị gì chứ."
Nàng có chút hoài nghi.
Sao hôm nay lão bản lại tốt như vậy.
Có gì không đúng lắm.
Lữ Tiểu Vũ bỗng nhiên cảnh giác hẳn lên, trong lòng âm thầm nghĩ đến, lão bản không phải có ý đồ gì với mình chứ, có phải trong cà phê có gì đó hay không...
Nhìn bộ dạng Lữ Tiểu Vũ bây giờ, Lục Dương liến biết tấm lòng hảo tâm của mình bị coi là lòng lang dạ thú rồi, mình quan tâm nàng như vậy, ngược lại làm nàng hoài nghi a.
Cũng thật là...
"Lữ Tiểu Vũ, ngươi nghĩ hơi nhiều rồi đấy, ngươi có thể soi gương xem lại bộ dạng của mình bây giờ đi."
Lục Dương nhịn không được nhắc nhở.