Chương 46: Ba Chiếc Điện Thoại
Lưu Lỗi đến khuya mới trở về.
Vừa về đến ký túc xá, hắn đã xách cái ghế ngồi cạnh Lục Dương, nói ra: "Hôm nay ta đã tìm các lái buôn hỏi giá, bọn họ thấy ta còn trẻ nên bao giá đều tương đối cao."
"Giá cao bao nhiều?"
Lục Dương nhíu mày.
Đây đúng là một vấn đề khó giải quyết.
Lái buôn cũng tùy theo đơn hàng để đưa ra giá cả, nhìn thấy học sinh muốn nhập hàng mình, cũng không kiếm được bao nhiêu từ vụ nay, nên lúc nào cũng muốn hố một vố lớn hơn là làm ăn lâu dài.
"Áo bông cùng áo lông giá khoản 80 tệ một cái, còn có mấy người đòi một trăm tệ một cái, ta đã đưa ra danh thiếp mà người ta cũng không thèm nhận."
Lưu Lỗi vuốt đầu, cảm giác mình như ra trận thất bại, trong nhà của hắn bán trang phục đấy, đừng tưởng hắn không biết giá cả mà chém.
Những người kia rõ ràng là xem hắn như tên ngốc để mà lừa.
"Không có việc gì, liên hệ thêm mấy nhà nữa, nhiều nhà cung cấp, thế nào cũng tìm được một chỗ giá cả thích hợp thôi."
Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.
Lưu Lỗi gật đầu: "Cũng chỉ có như vậy thôi, ta chạy nhiều nơi hơn môt chút, nếu như còn không được, ta sẽ thử liên hệ gia đình mình, gia đình ta quen biết không ít xưởng sản xuất."
Một cái áo bông mà đến giá một trăm tệ, cũng là quá cao rồi, coi như Lục Dương có thể bán được, nhưng lợi nhuận hắn thu được cũng rất thấp.
Lục Dương muốn mình có thể tự làm ra một thương hiệu quần áo của riêng mình, ai bảo ngành này lợi nhuận lại cao như vậy, để làm được điều đó hắn cũng không nên phụ thuộc vào quá nhiều vào lái buôn.
Mặc dù chỉ là ba vạn tệ, nhưng cũng không thể để mình bị hút máu được.
Ngày hôm sau.
Lục Dương cùng Lưu Lỗi đều nghỉ ở nhà.
Lưu Lỗi lại đi tìm một nhà cung cấp khác, Lục Dương thì mang theo CMND, thuê xe đi tới sở giao dịch chứng khoán.
Muốn đầu tư chứng khoán, cũng không phải là việc ở nhà lên mạng có thể làm được.
Rất nhanh, Lục Dương đã đến nơi, đi vào đại sảnh.
Sở giao dịch chứng khoán cũng không nhiều người lắm, còn có rất nhiều ghế trống, Lục Dương tìm tới điểm giao dịch, ngồi xuống.
"Giúp ta mở một tài khoản."
"Tiên sinh, có mang theo CMND tới không?"
Nhìn thấy Lục Dương trẻ như vậy, trong ánh mắt tiếp viên hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá rất nhanh nàng liền bình tĩnh lại, trên mặt nở ra nụ cười công việc.
"Có mang."
Lục Dương lấy giấy CMND ra đưa vào trong quầy.
"Tiên sinh, mời ngài vui lòng điền vào một vài biểu mẫu."
Tiểu tỷ tỷ đưa ra hai tờ giấy.
Lục Dương nhìn nhìn.
Lục Dương cầm lấy cây bút trên bàn, điền tất cả nội dung cần điền.
"Tiên sinh, vui lòng thực hiện đánh giá rủi ro một lần nữa. Đây chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ, để đánh giá khả năng đối phó rủi ro của tiên sinh."
Lại là một phần tài liệu.
Lục Dương nhìn nội dung bên trong, đơn giản một chút về rủi ro khi đầu tư,... cùng một số thông tin cơ bản, ở cột thu nhập hàng năm, Lục Dương lựa chọn tích vào ô, thu nhập hàng năm hơn một triệu.
Sau đó đưa lại cho tiểu tỷ tỷ ngồi bên trong.
Chúng kiến Lục Dương điền khoản thu nhập, sắc mặt nhân viên trở nên cổ quái.
Lục Dương đợi một hồi, nhân viên mới chuẩn bị xong: "Tiên sinh, ngài tại sàn giao dịch chứng khoán Trường Giang mở tài khoản đã thành công, đây là tai khoản cùng mật khẩu, có thể truy cập vào trang web để đổi, nếu có thắc mắc gì, có thể liên hệ đến số *"
"Cảm ơn."
Lục Dương nói một tiếng cảm tạ, sau đó cầm lấy văn bẳn có chứa tài khoản, mật khẩu, rời đi, ra ngoài đại sảnh, Lục Dương bắt một chiếc xe taxi, đi tới cửa hàng Apple ở trong Lục Thành.
Lục Dương rất muốn đổi cho mình một chiếc điện thoại mới rồi, Iphone 4 cũng không tệ lắm, là dòng điện thoại smart phone, hiệu năng cũng cao hơn các loại khác, còn sử dụng thoái mái hơn chiếc nokia của hắn đang cầm trên tay.
Xe dừng lại trước cửa hàng chính hãng của Apple.
Bước vào cửa hàng, người ở trong cũng không ít, phía trước Lục Dương đã có bảy, tám người xếp hàng, đều là người trẻ tuổi.
Xem ra kẻ có tiền Lục Thành cũng không ít, hy vọng không có ai thanh toán bằng thận của mình.
Mười phút sau, mới đến lượt Lục Dương.
"Ta muốn ba chiếc 32G."
Lục Dương đứng trước quầy mở miệng.
Muốn mua thì phải mua loại xịn nhất, Iphone 32G chỉ đắt hơn 16G một nghìn tệ, nhưng dung lượng đã tăng lên gấp đôi rồi.
Người bán hàng kinh ngạc, nhìn một chút Lục Dương, hỏi: "Muốn màu gì."
"Một cái màu đen, hai cái màu trắng."
Tuy rằng Lục Dương cảm thấy màu trắng của Iphone 4 không đẹp lắm, nhưng đối với nữ sinh mà nói, Iphone 4 màu trắng đẹp hơn màu đen một chút.
Lục Dương mua ba cái điện thoại, màu đen để mình dùng.
Một cái màu trắng thì đưa cho Quan Nguyệt sử dụng, điện thoại cũ của Quan Nguyệt hay nhắn tin với Lục Dường thường bị xập nguồn, Lục Dương cảm thấy đổi cho Quan Nguyệt một chiếc, để tiện nhắn tin với mình hơn, còn có thể gửi hình ảnh được nữa...
Một cái khác thì đưa cho Tống Giai, coi như là quà cảm ơn Tống Giai đã cho mình mượn laptop suốt thời gian qua, Tống Giai rất giàu có, mình đưa tặng một chiếc điện thoại cũng không mất mặc đi, huống chi, mình tặng cho nàng là một chiếc iphone 4, còn là trend của Lục Thành bây giờ đấy.
Người bán hàng từ trong quầy lấy ra ba chiếc hộp.
Lục Dương cũng rất nhanh thanh toán, quẹt thẻ trả tiền, làm liền một mạch.
Tiêu một lần hai vạn tệ cũng không nháy mắt.
Ánh mắt tiểu cô nương bán hàng nhìn Lục Dương thêm vài phần hâm mộ, nhìn cách của hắn quẹt thẻ kìa, trông thật đẹp trai làm sao.
Tiểu cô nương đang suy nghĩ có nên bước tới xin QQ không, thì sau lưng Lục Dương truyền đến tiếng hỏi.
"Tiểu tử, người con là sinh viên, mua một lần nhiều điện thoại như vậy làm gì?"
Một đại thúc trung niên hỏi.
"Một cái đề sài, hai cái còn lại để tặng."
Lục Dương lộ ra nụ cười thuần khiết.
Đại thúc thần bí cười cười, nói ra: " Ngươi mua màu trắng để tặng bạn gái phải không?"
Nghe nói như vậy, tiểu muội bán hàng khẩn trương hẳn lên, hắn.... có bạn gái rồi sao? Đúng thế, không có bạn gái thì mua nhiều điện thoại như vậy làm gì?
"Đúng vậy." Lục Dương không có phủ nhận.
"Vậy sao ngươi lại mua hai cái màu trắng?" Đại thúc lại hỏi.
"Ta đâu có nói ta chỉ có một người bạn gái." Lục Dương thản nhiên nói, nói xong nhìn thoáng qua đại thúc, sau đó hướng về phía cửa đi ra ngoài.
Trong cửa hàng nháy mắt yên tĩnh lại.
Sắc mặt đại thúc cứng ngắc một hồi, sau đó thở dài, nói :"Tuổi trẻ thật là tốt."
Về phần tiểu muội bán hàng, nghe được lời nói Lục Dương, trái tim nhỏ bé của nàng triệt để vỡ nát, còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
"Cặn bã nam."
Tiểu muội nhìn hướng Lục Dương biến mất, nhỏ giọng nói.
--------------
Trở lại ký túc xá, đã tới mười một giờ trưa, Đinh Siêu cùng Lý Minh Bác đi học chưa về, Lưu Lỗi thì vẫn đi tìm nguồn cung cấp hàng.
Lục Dương leo lên trên giường, lấy một chiếc hộp màu đen ra, từ bên trong lấy ra một chiếc iphone, lắp sim vào.
Còn chiếc Nokia cũ của Lục Dương, đã bị hắn ném vào một góc dưới bàn, thản nhiên nói: "Thời đại của ngươi kết thúc rồi."
Dùng điện thoại mới gửi tin nhắn cho Tống Giai, hẹn nàng gặp mặt vào nhà hàng Tây lúc trước.
Một lát sau, Tống Giai trả lời một tin nhắn 'ok'.
Nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa mới đến thời điểm nghỉ trưa, Lục Dương bật máy tính lên, bắt đầu gõ chữ.
Rất nhanh đã đến mười hai giờ, Lục Dương dừng tay lại, hắn đã gõ được năm nghìn chữ rồi.
Tắt máy, cầm lấy laptop Tống Giai để vào túi, hắn đi ra ngoài.