Chương 50: Mời Cơm
Trong lòng Lục Dương thầm hô may mắn.
Cũng may bây giờ mối quan hệ của hắn với Từ Thi chỉ là bạn bè thuần khiết, nếu không thì hắn quả thực xứng danh là cặn bã nam rồi, cả đời này cũng đừng mong rửa sạch.
Hắn đối với Từ Thi, cũng chỉ xem nàng là em gái thôi.
Nghỉ tiết thứ hai, Lục Dương rời khỏi phòng học, hai tiết sau là môn Toán Cao Cấp, hắn không học nổi nữa rồi.
Về phần chuyện của Lục Dương và Trần Thu Nguyệt, dắt nhau vào phòng, đã truyền khắp cả khoa máy tính rồi, khiến không ít nam sinh phải đau lòng.
Khiến không ít nam sinh đối với Lục Dương vừa hầm mộ, vừa ghen ghét.
Đặc biệt là nam sinh lớp số 3 số 4, càng là không cam lòng, vốn bọn họ làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, nhưng không ngờ tới, từ lớp hai lại mọc ra một tên Lục Dương, hái mất bông hoa của lớp.
Trở lại phòng ngủ.
Lục Dương đem phần chương hôm nay đang lên, sách của hắn đã hơn năm mươi vạn chữ rồi, mỗi ngày đều có vô số bình luận.
Không ít bình luận, yêu cầu Lục Dương lập ra một group cho bộ truyện.
Do dự một chút, Lục Dương liền tạo ra một group, viết một ít giới thiệu ở dưới, lại đăng trên thông báo ở chương mới nhất là mình đã thành lập group, ai thích có thể tham gia vào **.
Bây giờ còn là năm 2010, nếu như Lục Dương muốn phát triển trong ngành này, không thể thiếu fan ủng hộ được, một tác giả có fan hâm mộ và một tác giả không có fan, thách tích của bọn họ có thể khác nhau rất lớn.
Tuy rằng Lục Dương không có thời gian quan lý group, những tạo một cái vẫn có lợi thế hơn.
Ting ting ting.
Group của Lục Dương đã có chục người xin vào, Lục Dương nhìn nhìn, ấn vào duyệt hết toàn bộ.
Mấy chục người vào group chat, nhóm chat liền náo nhiệt hẳn lên.
"Tác giả cuối cùng cũng biết tạo nhóm rồi."
"Tác giả là ngươi ở đâu, vẫn còn học đại học sao?"
"Tác giả không phải trả lời rồi sao, năm nay hắn lên năm nhất."
"Mới lên đại học đã viết được cuốn sách như vậy, ta cảm thấy mình sống vô dụng mấy chục năm rồi."
.......
Group truyền đến tin nhắn không ngừng.
Còn có rất nhiều đơn xin gia nhập.
Lục Dương nhắn ra mấy câu.
"Nơi đây là group chat của
"Thỉnh thoảng sẽ có một vài hoạt động để cảm ơn mọi người đã ủng hộ."
"Mặt khác, nếu hoàn thành tiểu thuyết, sẽ đăng một số ngoại truyện ở đây để độc giả có thể thưởng thức."
......
Nhắn xong những thứ này.
Lục Dương lại đem Tống Giai kéo vào group.
Sau đó nhắn cho nàng mấy tin.
"Vừa tạo một group chat, ngươi có thời gian thì hỗ trợ quản lý giúp ta, ta đem ngươi làm quản lý."
"Hoàng thượng muốn nô tì giúp ngài không công à."
Lục Dương: "Ta đem bản thảo cho ngươi xem trước, thế nào?"
Tống Giai: "Thành giao."
Lục Dương gửi file bản thảo qua cho Tống Giai, liền tắt web đi.
Bắt đầu gõ chữ.
Giữa trưa tan học, Lục Dương đã gõ được một vạn chữ.
Đinh Siêu mang bộ dạng hữu khí vô lực trở về, nhìn tới Lục Dương, nói ra:"Lục ca, ta có thể bái ngươi làm thầy được không."
"Ta thu độ đệ yêu cầu rất cao đấy."
Lục Dương nhìn Đinh Siêu, trêu ghẹo nói ra:" Ngoại hình của ngươi kém, không phù hợp làm đệ tử của bản tọa, nhưng nếu ngươi tự cung, bản tọa sẽ phá lệ một lần."
"Thôi thôi thôi."
Đinh Siêu mặc kệ Lục Dương nói nhảm, vứt chiếc cặp vào giường, bật máy tính lên, lại ti tiện cười hề hề, hỏi :"Hôm nay, thật sự người cũng Trần Thu Nguyệt đã làm cái kia sao?"
"Ta bị ép buộc."
Lục Dương bình tĩnh nói.
"Quả là..."
Đinh Siêu mơ to mắt mà nhìn, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó, nét mặt hiện vẻ hâm mộ.
Lục Dương biết rõ tên này đang suy nghĩ cái gì.
Tên này đang tương tượng, Trần Thu Nguyệt hóa thân thành sơn tặc, đi qua đường nhìn thấy thư sinh Lục Dương, liền bắt về trại làm áp trại phu quân.
Đinh Siêu thở dài, chuyện tốt như vậy vì sao không rơi vào người hắn.
Nhìn Đình Siêu vừa ăn cơm vừa chơi game, Lục Dương có chút đói bụng.
Cầm điện thoại đi ra ngoài.
Trước cửa căn tin.
Thật tình cờ, Lục Dương lại gặp Trần Thu Nguyệt.
"Đi ăn trưa không?"
Trần Thu Nguyệt giống như đem chuyện buổi sáng quên mất, hỏi.
Lục Dương nhìn mấy nữ sinh bên cạch Trần Thu Nguyệt.
"Không sao, các nàng đều là người một nhà."
Trần Thu Nguyệt cười hì hì nói.
Xem ra quan hệ bọn họ không tệ lắm, cũng khó trách, lấy thủ đoàn của Trần Thu Nguyệt, đối phó mấy nữ sinh như vậy không phải việc quá dễ dàng sao.
Suy nghĩ một chút, Lục Dương nói ra: "Được, đi nhà hàng Tây, ta mời khách."
Mấy nữ sinh có chút do dự, bọn hắn biết rõ, giá cả nhà hàng Tây không rẻ lắm, một bàn cũng phải một hai trăm tệ.
"Đi thôi, có người mời khách các ngươi còn lo gì."
Trần Thu Nguyệt ngược lại không khách khí.
Nhìn bộ dạng Lục Dương, cũng không giống bộ dạng của kẻ không có tiền.
Mấy người tới nhà hàng Tây.
Lục Dương tới trước nhân viên thu ngân kêu món.
Điều này làm cho mấy người cùng phòng Trân Thu Nguyệt có chút kinh ngạc, tựa hộ Lục Dương đã tới đây dùng cơm rất nhiều.
Tìm một bàn bốn người ngồi xuống.
Không biết vô tình hay cố ý, Trần Thu Nguyệt lại ngồi bên cạch Lục Dương.
"Lục ca, hôm nay ăn gì đây?"
Phục vụ cầm menu đưa tới.
Lục Dương đưa cho mấy nữ sinh, các nàng đều có chút câu thúc, đều khoát tay bảo ăn gì cũng được, Lục Dương cũng không lằng nhằng, nói :"Đưa vài món ăn đặc trưng lên, ít cay, tám món ăn với một tô canh là được, đồ uống thì mỗi người một ly dưa hấu."
"Tốt, Lục ca, đợi một chút, món ăn sẽ rất nhanh được dọn lên."
Phục vụ cầm lấy menu rời đi.
Trần Thu Nguyệt hỏi :"Ngươi hay đến đây ăn lắm à?"
Đây cũng là hai câu hỏi trong đầu nữ sinh đối diện, có điều các nàng cọn ngại không dám hỏi.
Lục Dương nói ra: "Đồ ăn ở đây mùi vị không tệ, nên ta đã đăng ký hội viên, mỗi ngày đều đến đây ăn."
"Ngươi không ăn cơm tại căn tin à." Một nữ sinh có mấy tàn nhang trên mặt kinh ngạc nói.
"Thời điểm khai giảng, có ăn qua vài lần, nhưng mà về sau thấy mùi vị không hợp, nên tới đây dùng bữa." Lục Dương trả lời, đây cũng không phải là hắn đang ngồi khoe khoang, lấy thu nhập của hắn hiện tại, cho dù một ngày có ăn ba bữa ở đây, cũng không tiêu tốn nhiều tiên.
"Nguyên lai trong nhà Lục ca lại có tiền như vậy."
Một nữ sinh khác nói ra.
Trần Thu Nguyệt có vài phần kinh ngạc, hôm nào cũng ăn ở đây, một tháng liền tiêu tốn bốn ngàn đến năm ngàn tệ rồi.
Vốn cho rằng Lục Dương chỉ có chút tiền, xem ra là mình còn đánh giá thấp hắn rồi.
Nghĩ vậy thôi nhưng Trần Thu Nguyệt cũng không để trong lòng, gia đình nàng tuy không phải phú hào những vẫn thuộc loại có tiền, mỗi tháng đều cho nàng không ít tiền sinh hoạt, ngoại trừ tiêu phí vào đô trang điểm ra, nàng ăn ở đâu cũng được.
Lúc ăn cơm, Trần Thu Nguyệt giới thiệu hai nữ sinh, một người tên là Dung Dung, ngươi kia tên là Thẩm Yên, đều là bạn cũng phòng của nàng.
Dung Dung chính là nữ sinh trên mặt có ít tàn nhang kia.
Thẩm Yến lớn lên không tệ, bộ dạng xinh đẹp, chỉ có điều hơi thấp một chút, có lẽ dưới 1m6 đi.
Nếu như dựa theo cách tính điểm của Đinh Siêu, hai người này đều được sáu bảy điểm, nếu trang điểm vào còn cao hơn một chút.
Dựa vào nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, đồ ăn trên bàn rất nhanh bị bọn họ dọn sạch, ai nấy đều ăn rất no, Lục Dương xuất ra thẻ hội viên, quẹt thẻ tính tiền, không thèm để ý chút nào.
Nhìn bộ dạng tiêu sái như vậy, làm cho ánh mắt của hai nữ sinh sáng lên.